Các nhà tôn giáo có thể lý giải nhiều nơi
chốn để đến và đi. Nhân gian thì thường có nhiều quan niệm về sự tồn tại, trú
ngụ của tâm linh. Riêng, các nhạc sĩ có cách nhìn trừu tượng mang tính hiện thực
hơn: “Một cõi đi về” (Trịnh Công Sơn) hay vĩnh biệt “Nghìn trùng xa cách” (Phạm
Duy)…còn tôi thì cố níu chút tình người về nơi yên nghĩ “chốn thiên thu”…
Nhưng, dù là “cõi” hay “chốn” nào cũng đều mang theo quá khứ của đời sống! Ở đây, hoàn cảnh lịch sử (1954) chia đôi đất
nước đã khiến họ (mẹ và dì) xa cách nhau gần trọn một đời người. Khi gặp được
nhau thì hai mái đầu đã bạc, họ chỉ nhìn nhau với đôi mắt nhạt màu tìm kiếm
chút xa xôi dĩ vãng, thỉnh thoảng kể lể miên man những nỗi buồn lăn theo ngày
tháng, mơ hồ còn đâu đó vẫn chưa xoa dịu, hàn gắn vết thương chiến tranh lầm lỡ.
Vậy mà, tất cả đã yên phận bởi thời gian, đành đoạn dắt díu nhau về chốn thiên
thu…