Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Vác bút giang hồ...



Vác bút giang hồ…
(Tiếu ngạo…)


   Ngày xưa, người ta hay cưỡi ngựa, vác kiếm đi giang hồ. Nhưng, muốn hành hiệp, trợ nghĩa thì phải có kiếm thuật (quân tử Tầu) hay bắn súng giỏi (cowboy viễn Tây), nếu không là...toi đời! (hic)

   Ngày nay, trong thời đại công nghệ thông tin, đành mò mẫm cỡi con @ (Nich name), vác bàn phím (bút) đi giang hồ Internet. Vì bởi, nếu không đi qua miền tối sáng, rối ren thông tin cho dzui…sao lụm được chữ nghĩa làm kiến thức vào chơi với đời?(chậc)

   Chốn giang hồ của thông tin, hình ảnh, chữ nghĩa…cũng hải hồ phiêu bạt và liên lụy đến số phận não bộ không kém. Nếu muốn múa bút chém gió viễn vông thì phải có chút điệu nghệ, gọn gàng…không thì sẽ văng mực lem luốt tùm lum cho mình và người khác! Lúc mệt mỏi, nực nội...thì gõ bàn phím lần mò, ghé qua môn phái “gợi cảm” nghỉ ngơi cho mát…mắt! (le lưỡi)

   Đi giang hồ đường đời thì phải có bản lĩnh, dày dạn phong trần. Nhưng, muốn phiêu lưu trên mạng  internet, thì dễ thôi: Từ trẻ em mắt sáng trong veo cho đến các cụ gìa nheo mắt hấp háy vẫn “rong đời” được…

   Ở xứ sở chập chững, còm cõi phù phiếm này cũng có lắm chuyện hỗn mang, pha trộn…nên phải “Enter”cẩn thận! Đôi khi, sự ca ngợi quá mức cần thiết là chỉ để nổi như bèo phiêu du... từ“danh chính lề phải” cho đến “lề trái thủy hử”, hay tu tử “đạo đức thần thánh” cho đến ái môn “lộ hàng gợi cảm”. Ngoài ra, sự mê lộ của tin tức chữ (tối) nghĩa là do nhóm “cái bang” chống bút đi lục lọi hóng chuyện thiên hạ kêch cỡm, khoe từ cây tăm của lão giàu có, cho đến soi xét sợi tóc vàng úa của nàng “show biz”, rủ rê giải trí yêu đương, bóng đá…Thỉnh thoảng, lại gõ bàn phím (múa bút) ồn ào “giựt gân”, trần trụi, kinh hãi…để “câu view”tò mò, hay ru ngủ khối người còn ngây thơ, mộng mị…

   Đương nhiên, đây cũng là thế giới (thời kỳ) quyền lợi dành các giáo phái, chính trị, bán buôn…nên chắc cũng có nhiều bồi bút nghệch ngoạc tìm kiếm bí kíp, chiêu thức “vá áo túi cơm” nên liều mua ý thức, bán chữ nghĩa. Dù, tự ngàn xưa nhân sinh vốn kết luận rằng: Thời tiết vần vũ đời này làm gì có gió mơn man một hướng…

   Ngôn luận và thông tin trên mạng…phần lớn đều do giáo phái “chính thống”tung hoành ngang dọc và kiểm soát. Phạm “húy” cấm kỵ vùng kín đáo đặc quyền môn đệ, đảng phái cũng dễ ở tù, gác bút (?) Nhưng, so với truyện “Tiếu ngạo giang hồ”kiếm hiệp(Kim Dung) thì lý giải chuyện đời tâm lý cũng thế mà thôi? Vì, xưa nay…mặc áo quần đẹp“danh ngôn chính phái” là thường kín đáo che lấp được hình hài “ngụy quân tử”. Còn đạo đức thần thánh cũng chỉ là “câu kinh”mơ hồ của những kẻ mộng du bế tắt cõi trần, ý đồ phần lớn là muốn thế tục mông muội, ngủ quên với danh phận, áo cơm…để dễ bề thao túng đua đòi vay mượn, léo lận. Thế mới cần có hình thức hoành tráng bày biện tiêu xài, cúng bái xa hoa, vọng các…

   Giang hồ, là chuyện sông nước dòng đời tự trôi lang bạt, hồn nhiên…nó không hề dẫn dắt tư tưởng! Nhưng, ở thế giới này nó có thể tù mù mưu đồ sắp đặt, nặn ra cái “tư duy” điêu ngoa ảo tưởng cho con người vụng dại…

    Dân trí gây điên đảo, hay học vấn làm hỗn loạn tri thức? Trong truyện giang hồ hành đạo xưa nay…nếu không có người xứng đáng được giới võ lâm bầu làm minh chủ, thì thiên hạ sẽ đại loạn(!) Trong ngôn ngữ ngông cuồng, hiếu thắng thường là nguồn cơn của tật nguyền, dịch bệnh…

  Nhưng thôi…cuộc đời luôn cần hy vọng (dẫu mong manh), cần khai mở tâm tư để chứng minh sự chân thành, rộng lượng, bao dung(?) Có lẽ, cũng phải đành bước qua vũng lầy tăm tối thì mới cảm nhận được tạm ánh sáng miền bình yên! (phù)