Hoa đời
( tản mạn)
Khi những cơn mưa cuối cùng thưa thớt qua đi, những bông hoa Dã
Quỳ sẽ bắt đầu rộn nở...
Trên vùng đất cao nguyên mù sương với khói đá, mưa nguồn, gió núi đang chuyển
mình một màu nắng mới. Từng cơn gió giao mùa phiêu du đến sớm như báo hiệu chu kỳ xuân xanh thức giấc…
Bầu trời trở nên xa vời bàn bạc đến mông lung, núi đồi mênh mông cỏ cây lấp lánh tắm nắng hanh vàng. Không gian dường như se lạnh hơn từ cơn gió mơn man cuộn sương chiều phôi pha cũng không làm héo úa sắc vàng rạng rỡ. Có lẽ, những đoá hoa rừng vẫn hồn nhiên, mãi mê dõi theo suốt hành trình của gã mặt trời du hành lặng lẽ.
Dã Quỳ là một loài hoa dại miền hoang sơ vàng tươi dung dị, êm đềm hiền hoà: Không dáng vẻ kiêu sa, không cánh hoa gợi cảm và không cả quyến rũ hương hoa...Một loài hoa tạo ra cảnh sắc kỷ niệm của thời gian, của hoài mong và cả những âu lo bắt nguồn từ nguyên thủy...
Thường, người ta lấy các loài hoa để ví von mộng mị, ẩn dụ thơ ca dáng vẻ muôn màu vạn đời cho nữ giới loài người(?) Các biểu tượng đều mang theo một ý nghĩa nào đó viễn du hồn người, sắc thái quyến rũ nhân gian! Có lẽ, vì vậy nên đa đoan số phận: Có những loài hoa mang tên kiều diễm nâng niu khoe khoang chốn lịch lãm hay chốn phồn hoa đô hội và cũng có những loài hoa lặng lẽ không tên, lạc lõng nơi tiêu điều hoang vắng...
Nhưng, dù là ý niệm triết lý nhân sinh hay mệnh đề thân phận? Cũng đều bao hàm sự "quyến rũ và mong manh". Sự quyến rũ của loài hoa thường nghiêng về tình yêu nhan sắc, cảm xúc cám dỗ. Còn sự mong manh lại thuộc về thân phận, thời gian và sự phũ phàng bởi trò đời vị kỷ…
Cuộc đời vốn phụ thuộc vào sự nâng niu thanh cao hay rẻ rúng mệnh bạc. Hoa đời có những số phận tan tác thời chiến tranh ly loạn, trầm mặc với vết tích rong rêu mùa hoang phế. Hoặc những bông hoa vừa hé nở đã đeo mang thân phận trên mảnh đất nghèo hèn, cằn cỗi gở gạc niềm tin...