Miền dĩ vãng
Đời trôi nổi lối về nghiêng dĩ vãng
Trút lao xao cãi vả với thời gian
Hỏi xuân thì mượn đỡ khúc điêu tàn
Đem ươm lại bóng mơ màng tri kỷ …
Xanh xưa ấy thuở má hồng mộng mị
Tựa môi cười khẻ chạm cõi thơ ngây
Nhẹ vào đời run rẩy vuột bàn tay
Rơi tuột mất lắc lay mùa ảo ảnh…
Tình đâu đó vẫn đi về vắng lặng
Đẩy con thuyền sóng lặn thả dòng trôi
Cắm con sào đón nắng vợi xa vời
Chờ hiu hắt khuấy sao trời định mệnh…
Lòng xa mãi chốn yêu người chẳng đến
Phủi thời gian rũ bụi hạt từ tâm
Gởi bình yên nỗi tiếc nhớ âm thầm
Quên lơ lửng bến trầm dòng sông cạn…
Đời thương gió gọi tên chiều chạng vạng
Níu hoàng hôn khoác áo cỡi mây bay
Qua đồi hoang nhặt đá sỏi sum vầy
Gọi hiu quạnh ngất ngây miền lỡ hẹn…
Thế Nhân