Thứ Năm, 25 tháng 3, 2021

Bên đời số phận...

 

   Bên đời số phận…

 


   Tôi đã lo âu…khi dìu những bước chân dò dẩm, run rẩy của mẹ mình lên một chiếc xe đường dài xuyên Việt về thăm lại quê xưa. Một chuyến đi ao ước cuối cùng của đời người…

   Có lẽ, hơn 60 mươi năm trôi qua, mẹ tôi vẫn cố nguyện cầu để khoả lấp chằng chịt bao vui buồn để vơi bớt trí nhớ khi đầy, khi cạn...Nhưng, quá khứ luôn là vết hằn của hiện tại, khó lãng quên ở tương lai. Bởi, vết thương chia cắt tình người đâu dễ chữa lành lặn.

  Người, đã ra đi từ độ thì con gái, theo chồng lưu lạc binh đao rẽ lối chị em, từ ly bố mẹ…như những cánh hoa thời loạn lạc không quyền lựa chọn. Lịch sử phong ba, đời người bão táp. Định mệnh ly hương theo thời gian…hẳn đã in sâu vào tâm tình mẹ nhiều bi ai, hơn là hạnh phúc!

  Nhiều năm xa cách, đời người cũng cạn…chỉ còn lại hai chị em, hai người đàn bà già nua với đôi bàn tay héo hắt. Mắt đã trắng đục mờ loà, lẩn thẩn tìm bàn tay nhau hàng giờ không nói. Họ chỉ hỏi thăm về sức khoẻ ăn và ngủ…với những ngôn từ hơi khác biệt lập bập run run, cả ý tưởng và hơi thở đều ngắn ngủi…\

   Lịch sử dài, hay đời người trôi nhanh? Để thử hỏi: Điều vinh quang làm sao thay đổi, bù đắp được giới hạn đời người? Nó có thể thay đổi cuộc đời ai đó, nhưng chẳng bao giờ thay đổi được vận mệnh con người! Thời gian chẳng bao giờ đứng đợi. Có mấy ai thích lấy sum vầy ra đánh đổi lòng kiêu hãnh phù phiếm? Và lấy gì để biện luận? Khi lẽ phải chỉ giới hạn từ một dòng sông chia rẽ đôi bờ chưa bao giờ biết nói…

   Con người thường lấy niềm tin xa rời thực tế. Niềm tin vốn là mơ ước, thường là điều mộng mị, né tránh dữ kiện, bất chấp hiện thực hệ lụy tình người …

  Tôi đã về đây vài lần, mỗi lần đều có cảm xúc hoài niệm mơ hồ về gia phả, tên tuổi…vừa thân quen vừa xa lạ. Sự thân tình là nhờ xuất xứ cội nguồn, còn xa lạ là bởi văn hoá và niềm tin vẫn còn khoảng cách lạ lẫm…

  Đôi khi, tôi muốn hỏi xem định mệnh xã hội, nhân sinh bắt nguồn từ đâu? Từ mệnh trời định số hay do thói đời đố kị? Vì, sự chân thành lịch sử vẫn không bằng sự thật thà của chiến tranh…để  người có lòng yêu thương mất quyền lựa chọn, vay mượn hạnh phúc qua hình thức rêu rao chữ nghĩa, trôi dạt chẳng bến bờ luân lý…”

     Không phải hồng ân, chẳng phải phước lành. Nhân loại kết thúc? Cũng chỉ có tình mẹ là điều cao quí nhất mà chúng ta may mắn được thụ hưởng…

    Vì, đó là tình yêu duy nhất chứa đựng âu lo, tha thứ. Không  luật lệ hay lòng thương hại. Tình mẹ thách thức gian nan, bất chấp số phận. Sự thiêng liêng đó luôn đến từ cội nguồn hiện thực. Một thực tế không cần tôn thờ bởi những triết lý cao siêu giữa cuộc đời vạn biến...

   Nhưng, để thấu hiểu ân tình của người mẹ không phải ai cũng cảm nhận được nỗi niềm? Có lẽ, những đứa con gái sẽ dễ dàng cảm xúc hoặc biết đến khi đã làm mẹ. Còn những thắng con trai (như tôi) bước vào đời…vì mặc định sinh tồn hay vì công danh, sự nghiệp? Đôi khi, rất huênh hoang cao ngạo, thích ca ngợi sưu tầm những thứ lý tưởng viễn vong, sùng bái những tượng đài kỳ vĩ…không còn nhớ điều mà tình mẹ ban cho chẳng hề phủ dụ điều gì liên quan đến tiền tài, danh vọng

   Thời gian sẽ ngắn ngủi cho mọi quan niệm thành đạt. Khi vướng vào bộn bề lo toan, có muốn trở lại tìm vốn liếng tình mẹ thì thường đã muộn mằn…

   Tình yêu bất hạnh có thể tồn tại đến thiên thu (sinh tồn nhân loại ). Nhưng, tình mẹ là sự cảm thụ hiện hữu, sẽ không có giá trị gì ở “kiếp sau để ảo tưởng ngóng đợi...!?