Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Bài tình thơ số 1 (Hoa đời)



Bài tình thơ số 1
(Trang thơ bè bạn…)

   Tôi có cảm giác nàng xuân năm nay có vẻ hờ hững(?) Viết “Du xuân” thì chưa thoải mái lắm. Viết hài hước đôi khi lục đục, va chạm, sợ gây thêm suy tư khi chuyện đời, chuyện xã hội đang có nhiều hiện tượng âu lo…
    Vì vậy, đăng tạm những bài tình thơ theo dòng đời phiêu bạt…đã từng làm trầy xước con tim chàng (cười)! Nhưng, đã để lại vài hình bóng nhiều mến thương. Và chính những vốn liếng dấu ái, có chút gì đó bi thương đã làm tâm hồn mình biết tha thứ, bao dung hơn.
   Chân thành mà nói ...Thế Nhân mới mày mò làm thơ cách đây vài năm. Vì khi “mần” thơ thì phải sử dụng nhiều ngôn từ, hình tượng lãng mạn. Đàn ông, con trai…nên nên thơ quá cũng hơi mắc cỡ (đừng cười).

    Sở dĩ gọi là những “bài tình thơ” (không phải thơ tình) vì không biết đặt tựa đề nội dung đó là gì…khi nó thuộc về tâm tình, vốn sống? Cái tên “tình thơ số 1” hoặc 2,3…chỉ là mốc định đời thời gian. Riêng bài này, trước đây có nhiều cái tên muốn gọi: “Tình kiêu sa”, “Cánh hoa mùa ly loạn”, “Mộng đời phiêu lãng”, “Hoa đời”…
    Hôm nay, @thenhan viết lại cẩn thận nghiêm túc hơn để đưa vào trang thơ bè bạn! Bài thơ kết cấu có 2 khổ “điệp khúc” đầu bằng phong cách Đường Thi…nói cho chính xác là Hàn luật (chuyển thể âm Việt hoá)! Và cách sử dụng thi pháp “chơi chữ” Thuận-nghịch-độc đọc được cả xuôi và ngược (từ dưới lên). Riêng 6 khổ thơ dưới thì bằng “Song thất lục bát” gối âm hưởng như nhạc điệu văn tế…
    Các bạn hãy cứ xem đây là chuyện tình thơ ca lãng mạn, rêu rao rong tình dạo chơi mộng xuân thì (le lưỡi). Có thể “còm”, hoạ thơ tự do theo ý của mình.
   Bởi, đây là “sân chơi bè bạn”! Hơn nữa, niêm-luật thường bị hạn chế nhạc thi, xu hướng sở thích và thói quen riêng cá nhân nên đôi khi phải gò bó, mất thời gian tìm từ, khó thăng hoa hồn nhiên, cách điệu khi so với ngôn ngữ thông dụng mới, thi ca đương đại.
  Vả lại, @TN cũng có quan niệm: Đã là nghệ thuật thi thơ…thì cần sự sáng tạo "định luật" không ngừng, chứ không chỉ riêng công thức định kiến.

Hoa đời


Hoa mùa định phận tiễn ngày trôi
Gió thở cây buồn lá rụng rơi
Nhoà nhạt ngõ rêu thềm tóc rối
Ngã nghiêng bờ dốc bến sông vơi  
Xa rời bóng hẹn chờ duyên nợ
Níu lại người vay trả mệnh trời
Qua lối mộng tan tình ước thệ
Pha phôi nhạc khúc biệt ly đời…

“Đời ly biệt khúc nhạc phôi pha
Thệ ước tình tan mộng lối qua
Trời mệnh trả vay người lại níu
Nợ duyên chờ hẹn bóng rời xa
Vơi sông bến dốc bờ nghiêng ngã
Rối tóc thềm rêu ngõ nhạt nhoà
Rơi rụng lá buồn cây thở gió
Trôi ngày tiễn phận định mùa hoa…”


Em ngày đó!Diễm kiều hoa mộng…
Nhẹ vào đời áo lộng thướt tha
Tay thon ngón nhỏ kiêu sa
 Mắt cười như nắng ngọc ngà hương bay

Ta ngày ấy!Lang thang phiêu bạt…   
Lạc lõng đời ngơ ngác đứng trông
Tóc màu gió bụi hư không
Áo quần bạc thếch bên sông bóng chiều

Và như thể cuộc tình lạ lẫm
Tội duyên lành lận đận sầu mang
Đời quen nhung lụa cao sang
Mà ta chỉ có cung đàn tơ vương

Đời nhân thế lẽ thường tan vỡ…
Phụ lòng người ta nợ thương vay
Tặng em khúc nhạc chua cay
Ra đi lơi phím tình say mộng buồn…

Trời buông gió bao năm trôi dạt
Đẩy thuyền về ghé bến chiêm bao
Lâu đài hoang phế hư hao
Dấu yêu mất dấu nơi nào xa xăm

Tìm đâu thấy giữa mùa tao loạn
Khói mịt mờ bóng lửa quê hương
Cánh hoa lưu lạc tha phương
Điêu linh một thuở mộng thường vỡ tan…
                                               
                                                Thế Nhân

P/s:  Ngày đó, thời niên thiếu… Tôi mò mẫm kiếm sống thêm bằng nhiều “nghề” vụn vặt. Và run rủi  tôi được làm “gia sư”cho nàng chơi đàn và vẽ…
  Chơi nhạc cũng say mê. Nhưng đặc biệt, nàng huýt sáo nốt nhạc chính xác, rất hay… mà tôi cố “chu mỏ” như nàng dạy nhưng chẳng bao giờ thành công cả…Mỗi lần đi vẽ ngoại cảnh tôi yêu cầu nàng huýt sáo và tôi phải đứng cuối gió mới nghe rõ được. Nhưng chỉ vài lần, nàng phát hiện ra tôi đang lén hít hương thơm…chứ không phải nghe. Vậy là nàng chau mày tát nhẹ vào má tôi “chơi xấu hả”…hic!
   Nhưng đó là kỷ niệm “ngu ngơ”duy nhất khó quên  về người con gái kiêu sa nhưng dịu dàng, có tia mắt cười như nắng!