Qui Nhơn người về…
Về đây soi bóng bên dòng nước
buồn
Để nương theo gió về nguồn
xa xôi
Người còn đứng đó trong nắng
nghiêng soi
Cánh chim tung trời, kiếm
cung một đời
Oai hùng sông núi lướt sóng
trùng khơi…
Về qua lối dốc nghiêng đời
Mặc tử
Nửa vần thơ mới nửa hồn xa xưa
Chiều đi hoang phế hoa nắng đong
đưa
Lá rơi ơ hờ, nhấp nhô bến bờ
Mệnh trời thi sĩ mộng tình
gió ru…
Qui Nhơn ngày về
Đường xưa hong nắng xanh
trưa
Phố nối hẹn hò, lối vắng ngõ
chờ
Mà tình ai vẫn bơ vơ
Qui Nhơn người về
Tìm mùa trăng xót xa đưa
Núi ngóng lời thề, Đá vẫn bạc
đầu
Đợi từng cơn sóng vỗ về…
Về trong nhung nhớ thương mùa
lỗi hẹn
Và nghe biển hát xô miền tâm
tư
Ghềnh xưa lấp lánh bóng cũ
chơ vơ
Nỗi đau xa vời, sóng xanh tuyệt vời
Một thời rong ruổi một đời lãng
du…
(QN 07/2013)
Thế Nhân