Thứ Ba, 17 tháng 3, 2020

Lòng bao dung...

Lòng bao dung…
(Dòng suy niệm…)


    Đôi khi...thật, không hề dễ dàng gì để tránh kỳ thị một nhóm người hoặc tha thứ lỗi lầm cho  ai đó (!) May ra, chỉ có thời gian…

  Thời gian là sự chuyển động vĩnh cửu của tạo hóa…nó đều đều gõ nhịp và ra đi không bao giờ trở lại với đời người! Tuy vậy, thời gian có thể chậm nhịp vì chờ đợi hoặc trôi qua mau khi bị  lãng quên. Thời gian có thể là liều thuốc chữa lành vết thương lòng và cũng có thể khiến tình người mãi xa cách…

   Nhưng, thời gian chỉ có ý nghĩa đơn phương, đơn vị tính của đời người! Điều quan trọng là giá trị của thời gian? Vạn vật có thể đổi thay, nhưng lòng yêu thương hoặc sự hận thù…khó mà thay đổi bởi thời gian, nếu người ta vẫn không hiểu thế nào là giá trị của lòng bao dung…

    Quá khứ luôn là một phần của hiện tại. Dù thời gian có xóa mờ đi bao thế hệ thì lịch sử vẫn còn đó. Vì dẫu sao? Sự chân thành của lịch sử không bằng sự thật thà của chiến tranh(!) Niềm vui có được trên nỗi buồn kẻ khác là điều không ai muốn? Chẳng ai hân hoan khuyến khích sự tự hào khi điều đó cố tình làm mù lòa đức tính khiêm tốn…

    Người ta không phủ nhận: Hạnh phúc thuộc về quan niệm mỗi người! Nghĩa là người ta vốn biết rằng cuộc đời này không chỉ của riêng ai. Chính suy nghĩ giản dị về tình người…mà thiên hạ biết cách dung nạp để chia sẻ và cùng nhau kiếm tìm bến bờ hạnh phúc!

   Trên con đường đi tìm hạnh phúc, hành trang của mỗi người có thể mang theo nhiều thứ cồng kềnh hoặc gọn nhẹ: Tài năng, học vấn, tiền bạc và đôi khi cả nhan sắc? Và ai đó…cũng có quyền nuôi dưỡng ý chí bằng những triết lý cao siêu hay chủ nghĩa vật chất! Nhưng,  tất cả cũng chưa chắc có giá trị và cơ hội gì…để tìm được hạnh phúc thật sự, nếu vẫn còn thiếu sự bao dung của cuộc đời!?

   Hạnh phúc chưa bao giờ phân biệt: Giàu nghèo, người tu hành hay kẻ trần tục, quan chức hay dân dã….vì hạnh phúc luôn cần có sự nương tựa! Nhưng, hạnh phúc có thể soi rọi và lìa xa đời thường của cái chí lớn lẫn khuất từ sự nông nổi. Vì, người thiếu lòng bao dung thường loanh quanh với quãng đời ích kỷ, chẳng đi đến tương lai. Họ luôn ngộ nhận “tư tưởng” là một thứ gì đó bóng bẩy, đỉnh cao của riêng mình, mà thật ra tư tưởng không có thật và cũng chưa hề tồn tại với thời gian…

   Bởi, người ta có mặt trong cuộc đời này! Chẳng ai có quyền lựa chọn: Bố mẹ, đất nước,  dân tộc, vùng miền hay một tôn giáo, chủ nghĩa xã hội nào đó…để mà tự sinh ra? Và ngay cả tình yêu, cũng không hẵn người ta có quyền được chọn lựa? Vì vậy, tư tưởng chẳng qua là một thói quen lẫn quẫn hoặc ngộ nhận “triết lý sinh tồn” được sinh ra từ hoàn cảnh thế cuộc nhân sinh nào đó…

   Người có lòng bao dung không đơn giản là sự khoan dung…không có xu hướng cá nhân cần được bảo vệ hoặc tích cóp cầu cạnh việc làm từ thiện, khơi dậy lòng trắc ẩn để thảnh thơi bố thí. Vì sự bao dung phải dựa vào học vấn ý thức, lý trí tình người hơn là cảm xúc đồng cảm, thương hại. Họ luôn tôn trọng sự khác biệt: phong tục tập quán, quan niệm sống, niềm tin, tôn giáo…

   Sự bao dung có thể không làm nên sự nghiệp, danh tiếng gì? Nhưng, nó là cách duy nhất làm cho người đời biết tha thứ, xã hội thân thiện, thế giới hòa bình hơn…