Thứ Tư, 24 tháng 11, 2021

Quê xưa...

 

Quê xưa
(Tâm tình…)
 
   Có người gặn hỏi: Sao? Viết nhạc cho Qui Nhơn, Sài Gòn, Pleiku…mà không có bài hát nào cho “quê cha đất tổ”?
   Sở dĩ gọi là “quê xưa”? Vì, trước đây tôi đã chọn Quy Nhơn là “quê cũ” của mình, nơi lớn khôn và làm bến đỗ giữa dòng đời lang bạt; Sài Gòn là nơi tất cả những người tha phương lận đận tìm về khi lạc bước; Còn pleiku, chắc là do mãi nợ“trăm năm”chưa trả hết (cười)…
 
   Sự thật, văn chương nghệ thuật với tôi chỉ là “lưu bút” lãng du, viết trong cô tịch rồi quên, hoặc để rơi rớt dọc đường gió bụi…
   Lệ Thủy - Quảng Bình (1996)…năm 40 tuổi tôi mới thực sự đặt chân tìm về cội nguồn. Và, như kẻ tha hương luôn mang theo nỗi buồn u ẩn, nghẹn ngào! Nhất là khi trèo qua những đụn cát xác xơ nghèo, bỏng rát chân người tìm lại những ngôi mộ phẳng phiu nắng gió, quy về một mối sum vầy cho lòng người bình yên, rũ bóng thời gian bội bạc…
    Người quê xưa quá chân thành, họ yêu thương như đã biết nhau tự thuở nào. Nên, những cảm xúc sâu xa, lạ lẫm rất khó để viết thành lời trọn vẹn (kể cả âm nhạc).

Đưa Em Về Quê Xưa
Đưa em về thăm quê xưa
Chân đùa cát trắng xa đưa
Đồi hoang sơ nghiêng dáng đổ
Rừng phi lao hong nắng lửa 
Yên bình tìm lại ngày vui
Tim người khô héo bao năm
Từ lâu rồi cha muộn phiền
Chia cuộc tình buồn phận mình
 
Dòng sông rẽ lối đi hoang
Biển khơi sóng vỗ lang thang
Không bến bờ đời dang dở
Cạn suối nguồn chờ ngóng đợi
Về đây em về yêu thương
Bên hiên bóng ngã soi đường
 
Đưa em về trao hương hoa
Môi cười xoa dấu lệ nhoà
Dòng sông xưa thôi xói lở
Hàng tre đong đưa lối nhỏ
Êm đềm về lại tìm nhau
Trao tình đã mất hôm nao
Ngày qua rồi mẹ đừng buồn
Quên một thời trên phận ngưòi…
                            
                               Thế Nhân