Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2021

Mùa Thu...

 

Mùa Thu…
(Bạn bè thơ ca…)

    “Người ta thường nói: Mùa thu là mùa của thi nhân(!)
   Các dòng thơ ca viết nhiều về mùa thu đều có chung cảm xúc bâng khuâng, một chút trống vắng, man mác buồn không tên. Không chỉ với “tuổi đời mênh mông” mà còn dành lại cho tháng ngày tri âm, cuối mùa tri kỷ…
   So với mùa xuân tươi, mùa hè rực rỡ thì nhan sắc mùa thu có vẻ đẹp mong manh dịu vợi, xa vắng…Một hiện thực phù du lãng mạn, hay là hoài niệm cho ai đó còn ký ức về một miền dĩ vãng phiêu bồng…
   Trong bất kỳ văn chương thơ ca? Có lẽ, muốn nuôi dưỡng hạnh phúc tâm hồn người, ta nên ngợi ca về tình yêu? Vì, với “người yêu dấu”của nàng Mùa Thu, chỉ cần những chiếc lá thu phai cũng đủ làm bằng chứng…(cười)!”

 Tình mùa thu… 
Tự bao giờ
Ngày tháng có mùa thu
Hàng cây đứng bơ vơ chiều vắng đợi!
Từng cơn gió
Đìu hiu sầu sẽ tới
Mùa nhạt phai buồn chiếc lá thu xa…
 
Từ thuở nào
Người vội đến trong ta
Tình yêu đó ru đời cơn nắng lạ!
Lòng lưu luyến
Xanh xưa hình như đã
Mùa rủ rê từ độ nuối lời thề…
 
Mùa thu, nắng hờn xanh tóc mượt
Dáng lụa là áo lượt bước chơi vơi
Và em, ghé tình buông gót  nhỏ
Để cho anh trượt chân níu mộng đời…
 
Mùa thu, gió đùa qua khung cửa
Cánh hoa vàng sương lạnh ướt môi ngoan
Và mây, tiễn người xa phố thị
Rồi mùa đông có đứa héo tình gầy…
 
Tự bao giờ
Tình đã lỡ chiêm bao
Mùa thu vẫn phiêu diêu người ở lại!
Từ độ ấy
Đời bồng bềnh trôi mãi
Tình vẫn xanh dẫu khoác áo thu tàn...
 
                                         Thế Nhân