Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Dốc hoàng hôn....(Trang thơ bè bạn)



Dốc hoàng hôn…(Hoàng Bích Ngọc)
(trang thơ bè bạn)


  Mỗi người đều có phong cách và tâm hồn, cá tính thơ ca riêng...không hề nhầm lẫn? Nếu như nghĩ rằng: Mỹ Uyên “thi phong lãng mạn”, Ngọc Cầm “văn tự khuê các”, Ngọc Tuyền “phiêu lưu từ ngữ”…thì thơ của Bích Ngọc lại có những ngôn ngữ “thiền” mặc định (cười)…
    Vì cõi tình của Bích Ngọc như câu kinh bát nhã (con thuyền không đáy) với những suy niệm về định mệnh, tình trần nhân thế…thường đi đôi với những mệnh đề hợp tan trở thành hệ quả: Chìm đắm, hư hao, phù du…
    Có lẽ chữ “yêu” đối với Bích Ngọc là không bờ bến và khái niệm chữ “tình”không hề có nơi chốn bình yên…Hic, nhưng đó chỉ là suy luận vu vơ của @thenhan mà thôi! Mọi người có quyền chiêm nghiệm cuộc tình riêng tư của mình…
   Ở đây, @TN chỉ rong chơi tình cờ lượm lặt, gom góp vạn nẻo lối tình thi thơ…để giới thiệu thêm một bài thơ chất đầy kỷ niệm trăn trở, để rồi…như đã phôi pha.
  
Dốc hoàng hôn…

Trên lối dốc hoàng hôn phong kín
Gió vô tình rớt sợi tóc xưa
Nghe nhịp đập tràn hương lưu luyến
Ru lại từng mùa cũ đã qua

Ta nhắm mắt mơ về một thuở
Đã trượt dài theo dấu thời gian
Vẽ lên từng vết dài thương nhớ
Những mảng màu nhân thế hợp tan

Đời đã dẫn vùng mơ xa lắm
Dâu biển trần gói trọn phù du
Theo dòng chảy nợ – vay chìm đắm
Hoang mang lòng chất nặng hao hư

Đã đủ chưa con thuyền vận mệnh
Biết có còn tiếp nối vòng xoay
Tình trần đã rã rời từng phiến
Rơi âm thầm đâu đó nào hay
                         Hoàng Bích ngọc

“Dốc tình” của Bích Ngọc như thể là nợ vay quyến luyến? Vì vậy, Thế Nhân trừu tượng “dốc hoàng hôn”…chỉ mong là lối trút “nghiêng sầu”dĩ vãng. (cười)

Nghiêng sầu…

Lối em về nghiêng sầu một thuở
Rơi tóc thề buộc lỡ tình ai
Con tim dại lăn dài dốc nợ
Trượt cuộc tình tan vỡ u hoài…
Chiều xa vắng mây đời gọi nắng
Vay lòng người nợ bóng hoàng hôn
Để  phai sắc buồn dâng vắng lặng
Lối dốc xưa ngỡ gió trăng hờn…

Tình bão tố mưa đời vơi hạt
Giọt long lanh mắt lệ rã rời
Lời yêu nhỏ gió chiều ru hát
Dốc hoàng hôn lác đác mùa rơi

Trên lối nhớ thương vay lở dở
Người xa người ta lỡ xa ta
Đồi xưa vắng sầu nghiêng quạnh quẻ
Trút cuộc tình chôn nẻo thi ca…
                                  Thế Nhân