Thế Nhân
P/s: Một đoạn đời cũng là kỷ niệm ...
Ngày đó mới 20 tuổi đời (Chư Păh, Gia Lai-KonTum 1976-1978) Bổng nhiên, tôi
chán xã hội văn minh, xung phong vào tận các vùng rừng sâu biên giới làm văn
hoá, giáo dục...Và vì là kẻ "chán đời" xem thường mạng sống, nên
trong mắt mọi người tôi trở thành Tarzan...(có mặc áo quần).
Đâu chỉ có vậy, khi con người không màng
đến danh lợi thì tự nhiên trở thành thần tượng được yêu thương khắp buôn làng
gần xa...suýt nữa tôi tưởng mình nhờ đẹp trai và tài hoa(hic)!
Phòng giáo dục và nhiều thầy cô (nói) chỉ
nghe tiếng chứ không biết mặt, vì tôi ở lỳ gần 3 năm trong rừng núi. Ấy vậy, mà
tôi được phong tặng danh hiệu “Chiến sĩ diệt dốt”mới ác chiến…
Không phải đó là chuyện đáng vui mừng(?)
Vì, khi đã trở thành người "danh dự" cho ngành, tôi liền nhận quyết
định “kéo” về làm ban thanh tra "bổ túc" ở ty (sở) giáo
dục…Nghĩa là, bị lôi trở lại “thế giới văn minh” mà trước đó mình đã tạm khước
từ!
Đừng vội nghĩ "ngông"? Vì, ở đây
có rừng núi thiên nhiên trong lành rất hòa bình, thân thiện và được
sống yên bình với buôn làng, học trò yêu thương gần gũi. Trai gái buôn làng nào khi
tôi đến...có dịp, cũng cùng họ xoang (múa) suốt đêm bên ánh lửa bập bùng, trôi
nổi nhịp nhàng theo tiếng chiêng cồng vang xa, âm thanh băng băng len lỏi vào
mọi ngóc ngách của rừng sâu tăm tối...( dzăn chương gúm...)
Hay những đêm trăng suông, những trai sơn cước - nàng sơn nữ
thường thích ngồi nghe tôi đàn hát mà cảm “thương về cố quận”, hic... (họ có điệu nhạc
tình ca, tự sáng tao lời có thể thay đổi nhịp 2/4, 4/4 liên tục như vừa rải âm
bolero vừa "bập bùng" như điệu For...). Đến nỗi khi ra đi họ khóc vì
cảm mến?! Sự chân thành khiến cõi lòng mình chênh vênh, tưởng chừng như có gì mất
mát lớn...
Nhưng (tôi nghĩ ) cuộc đời vốn không bình yên. Rừng núi
đang, sẽ bị xâm lấn bởi nền văn minh mới(?) Tôi đành tạm biệt và giả từ luôn ngành
giáo dục, vì không phù hợp với quan niệm và tâm tư của mình nữa. Thôi vậy,
dẫu còn vương vấn“trăng mờ bên suối”, hoặc thích ru đời ngủ quên trên đồi hoa
dại dã quỳ mơ tìm một mùa xuân mới…
Thực ra, tôi có tính phiêu lưu mạo hiểm
với thế giới tự nhiên, thích tò mò cái gì nói lên số phận từ quá khứ có
thể dự đoán tương lai...
Và như định mệnh, hơn ba năm sau đó...tôi
đã trở lại để tiếp tục thêm năm (5) năm nữa, bằng vai trò người làm nghề qui
hoạch. Theo những bước chân phiêu lưu đầy gian nan, rong ruổi khảo
sát khắp miền để mưu tìm một vài luận chứng "kinh tế khoa học tự nhiên” ở một vùng đất mênh mông còn mê man sâu thẳm, thường gọi "rừng vàng"...
Đó là một vùng đất thiên nhiên tây
nguyên rộng lớn đầy lạ lẫm, lắm diệu kỳ với nhiều sắc thái sinh
trưởng, thổ nhưỡng, khí hậu và sắc tộc đa dạng văn hóa... Nhưng, chỉ vài
năm sau đó (1986-1995). Nay, rừng xưa đã mất màu xanh hy vọng, biến tôi trở thành "kẻ một đời mơ mộng" nên đành mãi làm người lãng du (cười)!
"Sau đây, là những lời thơ họa commend được
“lưu niệm” bên yahoo blog: (Sở dĩ, bài này được dịch chuyển vào “trang thơ
bè bạn”? Là vì, có vài lời còm “thơ họa” của bạn bè blog yahoo cũ (từ 2005))
muốn lưu giữ kỷ niệm, và biết đâu để bạn bè ngồi đây “mua vui một vài trống canh"
đối ẩm thi thơ nhẹ hều, quên bớt nỗi hiện thực ngoài kia (nếu) có nhiều bụi bậm..."
+ Mỹ Uyên: Hehe! N2Y qua, đồng cảm với TN@ nè! -
Nhập vai "sơn nữ phà ca" đây:
..... Ôi cay đắng!
Em đứng đó giữa rừng hoang vô vọng
Tóc cằn khô buông rũ chẳng buồn lay
Tiếng chim chiều kêu thảng thốt xa ngày
Gió ngừng thổi suối ngàn như lặng chết! .
Em ôm mãi vết thương đời mỏi mệt
Mẹ cha lìa mất dấu tự nghìn xưa
Năm mươi con chừ thuở ấy cha đưa
Anh về biển bốn ngàn năm biền biệt... ..
Em bên mẹ gùi bóng chiều mải miết
Tạo lối mòn dẫm cọng cỏ buồn thiu
Nuốt nhọc nhằn cơ cực chẳng hề kêu
Nhìn cây chết núi đồi trơ thương nhớ! ....
Ai không biết núi rừng là hơi thở
Em giờ đây lau nước mắt nghẹn ngào
Gia tài mẹ hết rồi, ôi! cay đắng! ....
( *Các anh: chỉ những kẻ đốn cây, phá rừng, đào núi...)
@thenhan:
Anh đã biết nàng Châu Pha* vô vọng
Người sơn nữ bông hoa của núi rừng
Đẹp đơn sơ dòng suối lệ rưng rưng
Đang thổn thức giữa chiều hoang lặng gió.
Anh ở đó muốn ôm đời cọng cỏ
Kéo gió về day dứt lá hát ru
Mơ ngày qua cây hò hẹn sương mù
Đồi xưa cũ cỏ non trèo triền dốc
Anh ngồi đây hoang vu tình cô độc
Mẹ cha buồn thao thức mấy nghìn năm
Ta chia ly trong nỗi nhớ âm thầm
Lầm hội ngộ trăm năm làm khốn khó
Ai cũng biết tình yêu muôn lối ngõ…
Nở lòng nào quên bóng mát xôn xao
Để đường về trơ trẻn những vì sao
Rừng xa vắng tình xưa đành cay đắng! …
(* Tên nàng sơn nữ trong chuyện tình “Nỗi buồn Châu
Pha”. Đóng vai sơn nữ cũng dúng...Chỉ có chổ "quệt nước mắt"(làm gì có khăn)hi
hi…)
+ Nhã My (Sương Lam):
Người sơn nữ gùi bóng chiều tha thiết
Lấp lối mòn trên ngọn cỏ buồn khô
Níu cành nghiêng che triền dốc hoang sơ
Cây trút lá phai nửa màu thương nhớ (@TN)
Ta một thuở hồn mơ tình bỡ ngỡ (N.My tiếp)
Nay về đâu trăng cố quận ngậm ngùi
Đã xa rồi rừng núi buổi hoang sơ
Nghe tiếng hát của nàng bên suối vắng
Ta giờ xa nghe xót xa thầm lặng
Núi rừng ơi ! Sơn nữ (đã theo chồng!)hic hic...
Nàng gùi con nay xuống phố ...đi rong
Biết có nhớ chàng trai đàn (hát) thuở
nọ!
@thenhan:
Ơ.... Nếu thuở nọ lối xưa vẫn còn đó
Và phải chi sơn nữ đã lấy chồng
Nàng địu con xuống “bát” phố đi rong
Gùi tình lỡ hững hờ đem trả lại …
Thì ta đây, đâu phải lòng nhớ mãi
Nợ tình Người bên triền dốc suối mơ
Ai chạnh lòng lấp lối đến hoang sơ?
Rừng đã chết tình xác xơ cũng hết…
( N.My đừng gùi con sau lưng, nó hổng...bú được, Đa
tạ!)
+ @Tùng Trang:
Tazan lên núi làm < Thầy giáo >
Ngẫn ngơ sơn nữ hút hồn ........
< Tháo giày > tặng người thương
Tình < chứa chan > ngày tháng
Trai phố thị < chán chưa > !
Đành bỏ ngõ < giáo án >
< dán áo > chử phụ tình
Sơn Nữ hoài vô vọng !
Thế nhân hoài nhân thế !!!
@thenhan:
Trời...
“Tháo giày” mà tặng người thương
Có ngày bị rượt hết đường leo cây
Tặc- giăng hổng biết đu dây
Đu qua, đu lại rớt (chức) thầy thế nhân (hic hic)!
Tiết tấu điệu nhạc tình ca của người
Jarai (có thể tùy hứng soạn lời):
Người sơn nữ gùi bóng chiều tha thiết
Trả lờiXóaLấp lối mòn trên cọng cỏ buồn khô
Níu nghiêng cành che triền dốc hoang sơ
Cây trút lá phai nửa màu thương nhớ …
Đoạn thơ này hoang sơ núi rừng qúa @ ơi. Nhỏ đã tưởng tượng ra 1 sơn nử của @ thấp thoáng bên sườn đồi....chờ ai ...chờ ai ....chàng trai chán xã hội văn minh hihihihi
Người ra ra đi mang cuộc đời dang dở
XóaMượn rừng chiều đưa tiễn bóng hoàng hôn
Nặng trên vai xin nửa mảnh tâm hồn
Còn gởi lại nơi mưa nguồn gió núi…
...
Hic, không hiểu sao @ thương mến họ đến lạ...
N2Y đùa vui một chút. Đừng phiền nha @TN.
Trả lờiXóa....
Tuổi hai mươi, anh chán phố lên rừng
Gặp sơn nữ bông hoa của núi
Đẹp đơn sơ tóc như dòng suối
Gùi đong đưa theo gió ngàn ru...
.....
Anh mơ hoang trên triền dốc sương mù
Được hò hẹn cùng trải lòng trăng gió
Ôm tình yêu qua muôn lối cỏ
Say mắt nàng lấp lánh ánh sao đêm...
.....
Chút thất vọng rừng không lối êm đềm
Chẳng ngã bảy ngã ba mà anh lạc
Rừng đang khô nàng Châu Pha "già chát" (như N2Y)
Để anh buồn tóc bạc khóc hai mươi...
....
Híc! N2Y dạo này làm thơ hết được rồi!
Sau bao năm theo gió lạc qua đồi
XóaTriền dốc cũ cỏ xưa buồn ngày tháng
Rừng đã chết ngẩn ngơ đời chạng vạng
Sợi mây chiều giăng mắc nỗi thinh không
Nàng bây giờ chắc đã hết ngóng trong
Sương lơi lã buông trần che ngực tắm
Và sao đêm như cuộc tình vắng lặng
Không thì thào lá gọi gió hát ru…
Ta lang thang hát “sỏi đá mây mù” (như @TN)
Tìm kiếm mãi nàng Châu Pha vô vọng
Cuộc tình nào làm cho nàng lóng ngóng
Thả câu thơ buộc lại gió đong đưa…
…
(Hì hì…)