Sài Gòn thao thức…
Sài Gòn? Một cái tên khá đặc biệt từ âm thanh cho đến giọng nói…
Tôi là người miền bắc(?) nếu xem nguồn cội ngăn cách từ vĩ tuyến 17. Còn
như ảnh hưởng tập quán văn hóa? Thì tôi sinh ra ở xứ Huế, vượt đèo
Hải Vân vào Đà Nẵng...rồi vô tư uống nước sông gạo chợ Qui Nhơn để trưởng thành từ thời niên thiếu.
Có thể là điều may mắn: Vì trước kia...tôi đã đặt chân đến
Sài Gòn. Cho đến nay, vẫn ngạc nhiên khi lịch sử xã hội đã thay đổi hơn 40 năm(?)
mà tính cách, tâm hồn người Sài Gòn dường như còn nguyên đó. Có một người phương tây yêu thích Sài Gòn cười như đùa với
tôi rằng “ở đó có cả kẻ cướp và anh hùng” (there are both bandits and heroes). Người sài
Gòn chấp nhận lỗi lầm để tha thứ, một chủ nghĩa cải lương ca kịch đầy lãng mạn...
Có lẽ, ai đến Sài Gòn bằng suy tư hay hồn nhiên cũng đều nhận ra sự khác
biệt! Không phải từ hình ảnh mảnh đất “hoa lệ”của một trung tâm năng động kinh
tế văn hóa, thương mãi phồn hoa đô hội…mà là tính cách không gian gần gũi và sự
bao dung của người Sài Gòn…
Tôi nghĩ, nếu tích cực với cuộc sống? Ai cũng sẽ trở thành người Sài Gòn
trong một sớm…Vì, người ta có cảm tưởng người dân nơi đây không bị chính trị,
tôn giáo, chủng tộc hay giàu nghèo sang hèn làm giới hạn khoảng cách mưu sinh,
so đo tình người. Có lẽ, sự tử tế đã ngự trị nơi này như một triết lý sống…hơn
là nhờ kêu gọi lòng từ thiện hay rao giảng bố thí (?)
Sài Gòn đang bệnh, dịch bùng phát mọi nơi! Họ lo lắng Sài Gòn không
đủ sức cưu mang tất cả. Người ta sợ Sài Gòn đau yếu sẽ làm xói mòn niềm tin, nhụt
chí lòng vị tha...
Nhưng, tôi tự nhủ: Dịch bệnh là một phần tự nhiên, trò đùa định mệnh. Sài Gòn số phận vốn vẫn luôn vượt qua mọi thăng trầm của lịch sử…
Sài Gòn Phố mưa
Mưa ngày cao ốc cô đơn
Mưa Sài Gòn
Mưa về phố vắng đêm buồn
Mưa chiều nào
Tình cờ góc phố mưa mau
Xin hẹn hò, trao đợi chờ
Mưa đời ướt áo tìm nhau
Mưa Sài Gòn
Mưa về cõng nắng chơi vơi
Mưa vội vàng
Hôn đùa má thắm không lời
Mưa lòng người
Vào đời sông nước long đong
Chân ngập ngừng, tay ngại ngùng
Qua cầu tóc rối mây trời
Con đường trần đèn vàng soi bóng
Ánh điện màu hoa lệ phố loang
Khúc nhạc tình một thời mê mãi
Bên dòng người hấp hối thời gian
Mưa Sài gòn
Ai về ngập lối mê man
Mưa lạnh lùng
Hàng me rũ lá dỗi hờn
Mưa chạnh lòng
Mịt mờ ghế đá công viên
Xa hẹn hò, quên đợi chờ
Phố đời mưa nắng cũng đành…