HOA KHÔ
(Thơ
của Châu Thanh Thuỷ)
Hoa
khô…bây giờ cũng là sản phẩm nghệ thuật được nhiều người yêu thích. Tất nhiên,
làm hoa khô để có thể giữ nguyên được mầu sắc thì cần có qui trình kỹ thuật và
nghệ thuật trưng bày thưởng lãm…Tuy vậy, thưởng thức nghệ thuật phần lớn “hoa
khô” thuộc về lĩnh vực tâm tình cảm xúc nhiều hơn…là đơn giản chỉ thách đố với
thời gian.
Phải chăng? Sự đơn giản có khi chính là màu
sắc, hương hoa đôi lúc bắt nguồn nơi lặng lẽ (!).
Nhưng, tựa đề “Hoa khô” ở đây…@TN sẽ giới thiệu với mọi người về một bài
thơ của Châu Thanh Thuỷ: “Hoa khô” của nàng có một cái gì đó rất “hương hoa” trần
tình: Có chút gì đó xót xa thoáng qua ưu phiền, tưởng chừng như chao đảo mang theo tâm tư, hoài niệm...nhưng
vẫn khoe sắc “lặng thầm” “tuôn nhựa sống” hoa
đời…
( "Chôm"hình bên blog Châu Thanh Thuỷ, cảm ơn nhìu...)
@TN nhìn thấy
Thanh Thuỷ khá lâu trên blog, nhưng không quen biết. Thỉnh thoảng làm khách lạ
lang thang buồn đi đây đó...ghé mắt nhìn qua cửa sổ (windows) ngắm dung nhan “baby”nàng (cười)…xem
đang nổi đoá hay dịu dàng?
Cô ấy viết văn chương, thơ ca như bút ký thường
nhật…không cần chau chuốt kiểu cách. Đôi khi thẳng thừng, gai góc, ương bướng, thách
thức…nhưng chẳng thừa thiếu từ ngữ vô ý bao giờ(!) Nhưng, không hiểu sao? Tôi (trừu
tượng) vẫn cảm giác để thấy người phụ nữ này có sự uyển chuyển sâu sắc, ẩn chứa mềm mại dấu
yêu, ngoan phận hơn “hình thức” người ta tưởng…(?)
Tôi
nghĩ và cảm ý rằng: Đây là bài thơ xuất sắc về diễn cảm tâm tình của một bông
“Hoa khô”: Bởi từ...“Chẳng thể mãi ngày xuân thắm” nên “như chiếc lá vàng”, đành
“bơ vơ,
chập choạng”, tiếc nuối cho một “mảnh trăng tan”…Hỏi? Hình tượng "lá vàng, trăng tan" và ray rức tính-động-từ “bơ vơ
-chập choạng”…không tạo sống động, gây ấn tượng mạnh về ngôn ngữ thi ca sao được? Nó có vẻ thương đau...vừa tiềm ẩn sắc màu, âm hưởng vô cùng diễm lệ…
“Chẳng
thể mãi ngày xuân thắm
Ta như
chiếc lá đã vàng
Bơ vơ
giữa chiều chập choạng
Tiếc
thầm một mảnh trăng tan…”
Các điệp
từ: Trơ
trơ, khô khô, chao chao, xơ xơ…nghe như vừa xót xa, vừa ngạo nghễ, tưởng như dễu cợt duyên
nợ với chính mình (?). Nó như điệp ngữ ca dao, giống nhịp thanh điệp khúc khô
khan, rạn vỡ của một bài ca mặc định…
Kết
cấu bài thơ của Thuỷ chẳng biết vô tình hay hữu ý…lại có bố cục văn chương rất hệ
thống, trở thành nghệ thuật ăn nói, diễn đạt chữ nghĩa, mà còn đâu đó hé lộ tâm
sự, lý giải mệnh khúc nhân duyên hoa tình, duyên ngộ…nghe oái ăm, hay ho đến lạ!
“Ai
qua đường trần bụi bặm
Mới
hay tình cũ lặng câm…”
Thế
Nhân có thể là người quá “đa đoan” cảm xúc và chỉ quan tâm đến văn phong, tư tưởng…nên
khiến mọi thứ thăng hoa và trở thành kiêu sa hơn tâm hồn người(?). Vì
vậy, các bạn bè có thể vô tư, từ từ thưởng ngoạn theo ý của mình nhen!
HOA KHÔ
Chẳng thể mãi ngày xuân thắm
Ta như chiếc lá đã vàng
Bơ vơ giữa chiều chập choạng
Tiếc thầm một mảnh trăng tan
Trơ trơ một đời giông tố
Khô khô ngày tháng thay mùa
Chao chao cánh buồm duyên nợ
Xơ xơ sợi tóc dần thưa
Hoa khô bốn mùa héo úa
Lại tuôn nhựa sống lặng thầm
Ai qua đường trần bụi bặm
Mới hay tình cũ lặng câm
Châu Thanh Thuỷ
Tình cạn
Thuyền trôi nửa mùa hương phấn
Cạn tình lạc bến duyên sâu
Chao buồm gió đưa mấy bận
Trơ hương mỏi cánh hoa sầu
Thời gian ghen hờn nhan sắc
Hong đời nhạt bóng hoa xưa
Xuân xanh xô tình mắc nợ
Màu tươi hoa héo cũng thừa…
Cuộc đời bao mùa trêu phận
Gió đùa lận đận đam mê
Hoa khô hình hài vẫn thế
Mong manh diễm lệ ai ngờ…
Thế Nhân
(@TN chỉ cảm hoạ theo ý mình thui…nhe Thanh
Thuỷ)
Thanh thủy thơ hay, văn cũng hay
Trả lờiXóahat cát mê cô giáo này từ lâu rồi nhé!
Hạt Cát cũng mê hả? Hic, ai dành dựt đâu nà...(Chít rùi...hổng lẽ @TN cũng mê?)
XóaTrơ trơ một đời giông tố
Trả lờiXóaKhô khô ngày tháng thay mùa
Chao chao cánh buồm duyên nợ
Xơ xơ sợi tóc dần thưa
Cách dùng từ dể thương quá , nhưng lại nghe cay cay và thật sâu lắng .Nhỏ mến người đã tạo ra thơ.
Hic, dể thương như ni cô đang...tụng kinh (điệp âm nhịp đều như tiếng mõ kinh cầu). Nhỏ thấy cay mắt cũng phải (cùng là phụ nữ mà). @TN thì thấy tiếc...thời gian.hì hì.
XóaThuỷ cũng là cô giáo như Nhỏ đó!
Câu đầu tiên của bài "Hoa khô" thiếu một chữ rồi bạn thân mến ơi! Sáu chữ cơ mà. Mình thật sự bất ngờ khi đọc lời bình này. Sao TN viết hay thế, y như là nói hộ lòng mình vậy. Bài viết còn hay hơn bài thơ của mình nữa. Mình cảm động đến nỗi đọc đi đọc lại nhiều lần rồi mới viết mấy dòng này đây. Cảm ơn TN nhiều, rất rất nhiều. "Bé" cảm ơn "chú" nhiều lắm!
Trả lờiXóaHic, sorry nhen! Coppy mà để thiếu(?) Chắc...không muốn "mãi" khô khi xuân còn thắm...đó Thuỷ.
XóaHic..."bài viết còn hay hơn bài thơ..." ("bé" này, định cho "chú" mơ mộng hả?)