Pleiku và thơ ca…
(Thơ của “Meocon”)
Một
năm đã trôi qua, môt mùa xuân nữa lại sắp về. Khí trời vẫn lạnh…chắc ngày tháng
trôi nhanh để thời gian đến muộn (!). Định luật tạo hoá luôn có lý lẽ riêng của
chúng, riêng lòng người lại phụ thuộc vào sắc màu của tâm hồn(?). Tôi có cảm giác
xuân Pleiku không rộn ràng, mà chỉ có không gian êm đềm, lắng đọng…Nắng luôn trãi
vàng lối đi, bầu trời trong xanh hơn và thênh thang vô tận…
Mỗi
vùng đất thiên nhiên đều có những đặc điểm riêng. Và có thể: Môi trường hình thành
tập quán, đời sống nhân sinh tạo nên tập tính, nên từ đó cũng ảnh hưởng ít nhiều
đến cảm xúc tâm hồn của con người…dù chỉ ghé qua. Tất nhiên, sự khác biệt chỉ là
nét đặc trưng liên quan đến cảnh vật, không gian (khí hậu, thời tiết) tác động
vào lòng người…
Tôi
biết Pleiku cách đây khoảng 40 năm. Khi ấy phố xá chỉ “đi dăm phút đã về chốn cũ”…và hình như “Còn chút gì để nhớ”một bài
thơ nổi tiếng củaVũ Hữu Định (Phạm Duy phổ nhạc) rất hiện thực vào thời ấy,
trong không gian đó: Vì bởi còn đậm chất hoang sơ, con người gần gũi, quấn quít
với hàng thông, góc phố, má đỏ-môi hồng…từ
sương lạnh, nên “Em mềm như mây chiều trong”,
nơi có mùa đông vương nhẹ quanh năm…
Người
Pleiku thích sinh hoạt văn nghệ, nên thơ và nhạc được sáng tác rất nhiều.
Nhưng ở đây, @thenhan sẽ giới thiệu một bài
thơ mới của một lữ khách có Nich-name “Meocon” muốn làm nữ thi nhân lãng du
(cười), đã vội vã ghé thăm “lãng tử”(@TN trưa quán vắng bên đường, phố núi, một
mùa đông…rồi ơ hờ ném lại vài câu thơ lã lướt thơm nhẹ mùi hoa cỏ bên đồi “Hương
Xưa”...(Hic, huyền thoại quá hen?).
Tôi
không dám khen bài thơ hay…vì ai dại khờ lần đầu mới gặp mặt “Meo” (le lưỡi) đã khen
chê “dễ thương” hay “xí quắc”…(hì hì). Nhưng, có thể nói rằng nội dung bài thơ
rất tự nhiên và hiện thực…làm không gian, thời gian cũng sống động “đong đưa”
theo những ngôn từ: Ngõ dốc, Dã Quỳ vàng,
gió đùa, trưa hồng, hàng thông, phố đầy sương với cà phê…thật ra, nàng uống
sữa baby (Có uống lén cà phê mình hông ta?). Và quan trọng là với @TN…thơ vẽ tranh
hồn nhiên đến lạ!
Ngôn ngữ bài thơ chỉ là phương tiện. Điều quan
trọng là hình tượng phối âm ngôn ngữ đã đem lại cho ta nương tựa cảm xúc rất cụ
thể để thăng hoa, lưu luyến và "gói ghém" làm kỷ niệm khi: Diễn cảm có hình
tượng, có kí ức, có tâm hồn tác giả…
Mời các bạn (kể cả người đi lạc vào blog) dạo chơi nhẹ nhàng…“để (thử)
có chút gì để nhớ để thương” với phố núi cùng @TN nhen:
(Hình "chôm"bên trang Hương Xưa)
Pleiku…tình yêu!
Ta về thăm Phố Núi
Ngõ dốc đời đong đưa
Dã quỳ vàng thả lối
Trời Plei-ku gió đùa…
Đỗ Quyên ai rực rỡ
Ấm lòng người thật gần
Ly cà phê chợt nhớ
Một trưa hồng ...bâng khuâng
Tạm biệt phố đầy sương
Ta nghe lòng nuối tiếc
Hàng thông hôn nụ biếc
"Hương thầm”…có còn vương?
MEO
Còn chút gì để thương…
Ai về nghiêng phố núi
Lộng áo mùa đứng đợi
Mắt ướt chiều đong đưa
Tóc mềm mây sóng gợn
Lối dốc nắng lưa thưa
Nụ cười xiêu quán vắng
Mùa đông nhớ sao vừa…?
@TN
Còn chút gì để nhớ
Gió biển thổi về ngàn
Làm đung đưa giọt nắng
Giấc trưa hồng ..miên man
Con dốc gầy nỗi nhớ
Cành thông già đung đưa
Nụ hồng nào lấp lánh
Pleiku....giấc mơ vừa...hì ..hì..
Làm đung đưa giọt nắng
Giấc trưa hồng ..miên man
Con dốc gầy nỗi nhớ
Cành thông già đung đưa
Nụ hồng nào lấp lánh
Pleiku....giấc mơ vừa...hì ..hì..
MEO
Phố mùa đông bỗng lạ
Má hồng về đi qua
Cành thông ngày băng giá
Lúng túng mùi hương hoa
Đời xuôi về lối dốc
Tay ấm mềm xa đưa
Gót hài rơi phố vắng
Người đi gió mây đùa…
@TN
Mùa đông phố thật gần
Má hồng em chơi vơi
Lung linh trời xuống thấp
Mắt môi ai rạng ngời
Thẹn thùng đồi hoang dại
Ngỡ ngàng nỗi chia xa
Mai em về phố huyện
Ngẩn ngơ con dốc nhòa!
Má hồng em chơi vơi
Lung linh trời xuống thấp
Mắt môi ai rạng ngời
Thẹn thùng đồi hoang dại
Ngỡ ngàng nỗi chia xa
Mai em về phố huyện
Ngẩn ngơ con dốc nhòa!
MEO
“Thẹn thùng đồi hoang dại” và “Ngẩn ngơ con dốc nhoà” gây ấn tượng mạnh
gúm…Cảm ơn Meocon nhen!
(Ủa,
mà Pleiku đâu có…có tên “đồi hoang dại”nèo đâu ta? Hic…)