Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Về qua nỗi nhớ



Về qua nỗi nhớ…


Về qua nỗi nhớ hương xưa
Bàn chân kí ức đong đưa vào đời
Đã xa vời đã xa vời
Hẹn người xa vắng rã rời tái tê
Lối ta về vớt trăng thề
Bên bờ sóng vỗ lê thê cuộc tình
Chút ân tình níu tình mình
Ngồi nghe biển hát ru triền đá phai…

Về qua phố cũ xưa nay
Lạc loài quá khứ lắc lay tình khờ
Có ai ngờ có ai ngờ
Thời gian như đã ơ hờ hắt hiu
Nhớ bao điều dáng yêu kiều
Hong mùa dĩ vãng rong rêu đường chiều
Tiếc chi nhiều chỉ một điều 
Nụ hôn ngày đó liêu xiêu đời mình…

                                          THẾ NHÂN

   Phổ nhạc cho thơ lục bát nhiều nhạc sĩ cảm thấy khó…vì dù biến tấu thế nào thì cũng bị phần nhiều lệ thuộc vào vần điệu, âm từ “bằng bằng, trắc trắc”, câu cú định lượng sẵn. Nên đôi khi người ta có cảm giác như đọc ca dao, vè…
   Thật ra, thơ lục bát vốn đã mang sẵn định dạng âm nhạc, giai điệu gần như cố định. Với lại dù có khoảng cách thay đổi, biến thể âm vực (bằng trắc)…nhưng theo thói quen ngâm (đọc) nhịp dễ nhớ…nên người làm thơ bị quán tính tự nhiên, khó thay đổi phong cách  mới (?).
   Sau đây Thế Nhân sẽ cố gắng soạn nhạc hiện đại (7 âm luật) tránh bị liêu xiêu (cười) theo “ngũ âm” (Nhạc Việt cổ) xem sao… 
(Mấy ngày này do đứt cáp nên "mạng" chập chờn...)