Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Trở về với chính mình...

Trở về với chính mình…

Ta trở lại sau một thời phiêu lãng
Soi bóng mình dĩ vãng vết chân qua
Ngón tay trơ cằn cỗi níu xuân già
Đếm nhật nguyệt trả vay vào muôn thuở

Người trở lại sông nước hờn sóng vỗ
Gối cuộc tình đổ vỡ tự xa xăm
Nằm u mê trên mệnh khúc thăng trầm
Trái tim khô bên dòng sông vận mệnh

Ta tìm mãi con thuyền xưa bỏ bến
Thả mái chèo mất dấu thuở hồng hoang
Mẹ cha khuất giữa cỏ nội mây ngàn
Anh em lạc chênh vênh bờ phụ bạc

Người trở lại gom gia tài ngơ ngác
Vác hành trang còn lại chút hư không
Đem thương hận gởi sỏi đá ngồi trông
Gom ký ức ném vào miền thương nhớ

Dòng sông đêm trở mình ngày xói lỡ
Mặt trời nào chân lý vỡ trong tim
Ánh trăng khuya buồn tẻ cõi thanh bình
Nửa thế kỷ nỗi đau chia hoang vắng

Ta trở lại với chính mình tĩnh lặng
Lững lờ trôi sóng lắng nước cô miên
Ôm núi sông lận đận suốt bao miền
Chờ sớm dậy tin yêu về hội ngộ…

                                     @thenhan
                                     (17-02-2013)