Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Tìm nhau...


( Web:http://cdnth6875.com/2013/02/19/tim-nhau/ )

























Tìm nhau…
Đời nhân thế mộng người muôn ngã
Lạc đường về níu áo hoàng hôn
Đưa tay hái ánh sao hôm
Soi tìm duyên lỡ nửa hồn tìm nhau

Tình muôn lối em về đâu đó
Nhặt vần thơ anh buộc bàn chân
Một mai mòn gót tình nhân
Tìm về lối cũ phong trần dệt thơ…

Vần thơ dệt lênh đênh ảo ảnh
Rớt chữ đời nhặt nhạnh thương đau
Về nghiêng khoác áo mây sầu
Thắp lòng nhung nhớ níu nhau trả tình

Tình nay trả tình xưa còn hẹn
Nợ cuộc tình kéo mãi lê thê
Tìm nhau hết kiếp đam mê
Hoa tàn nguyệt tận lối về còn xa…
                                    
                                          @thenhan

12 nhận xét:

  1. Tìm nhau hết kiếp đam mê
    Hoa tàn nguyệt tận lối về còn xa…
    Đi vào rồi lại đi ra
    Loanh quanh luẩn quẩn đi ra đi vào
    Còn mê ra lối cửa nào!
    Hết mê nhân thế lao xao mặc tình... hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi hi...bài thơ đang dzụ thiên hạ! Thế mà "phê"cho mấy câu bị "ốt dột" hà? Quả là thiên tài, thiện tai...Thui ráng gỡ gạc chút đỉnh:
      “Còn mê ra lối cửa nào!
      Hết mê nhân thế lao xao mặc tình...”
      Ước gì mình lại còn mình…
      Hoàng hôn tắt nắng? níu tình ban mai…!(hi hi)

      Xóa
  2. Sao anh không để tên cũ (Thế nhấn) cho anh em dễ nhận ra?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, do nick google. Với lại, bạn bè thời niên thiếu đã quen với cái tên Trần Bình (tên khai sinh), nên để luôn cho người quen cũ nhân diện dễ tìm nhau.

      Xóa
  3. Đời như đã tơ lòng bao nỗi
    Bước chân mòn lối cũ đơn côi
    Đâu đây vướng nụ tình rơi
    Tìm trong cõi nhớ một thời có nhau

    Hồn thơ vọng xuyên qua dĩ vãng
    Ghé bên thềm gõ cửa mùa sang
    Lục tung mấy mảnh tình tàn
    Ôm khan một bóng ăn năn cuối mùa

    Đem ngày tháng trải bờ tịnh độ
    Trách người từ kỷ niệm về qua
    Hồn lăn xuống đỉnh tình xưa
    Chìm vào sông đắng còn chừa đời ta.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miền tịnh độ qua thuyền bát nhã
      Bến hồng hoang khó vượt sông tương
      Dẫu tình trôi nổi vô thường
      Trần gian vẫn nghĩa yêu thương lẽ đời

      Tình đã lỡ một lần gặp gỡ
      Là một lần lạc chốn mơ hoa
      Con tim bỗng hoá thật thà
      Khi tan khi hợp vẫn là vấn vương

      Yêu không trọn vần thơ ta buộc
      Buộc vầng trăng trói ánh sao trời
      Hoàng hôn phủ xuống mộng rơi
      Thắp lên nhung nhớ tiễn ngày lạc duyên…

      (Hi hi nghe kinh dị…)

      Xóa
  4. Hồn thơ buộc từ trong quá khứ
    Bỗng xô bờ, vỡ vách tìm nhau
    Sông tương gặp nửa nhịp cầu
    Trôi từ năm đó sắc màu đã phai

    Tình xưa đã một lần lưu lạc
    Mộng xây thành ngăn cách về sau
    Gặp chi để vướng tơ sầu
    Giăng mành nhung nhớ bên cầu nhân duyên
    ...
    (hi hi nghe...thảm hông? hi hi...)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cầu đưa lối đường tình đưa ngã
      Duyên định đời ta nợ tìm nhau
      Tìm nhau trả khúc tơ sầu
      Tìm nhau gỡ mối tình đầu buộc chân

      Vần thơ đó một thời nguyên vẹn
      Lỡ mất rồi ta hẹn ngàn năm
      Duyên tình chỉ có trăm năm
      Mà tơ tình mãi xa xăm vẫn còn…

      (Không chỉ thấy làm “chảnh”…he he)

      Xóa
  5. Duyên tình có một trăm năm chẵn?!
    Lời hẹn thề chi đến ngàn năm
    Tình rơi từ thuở xa xăm
    Chỉ hồng buộc lỏng, trăng rằm lỡ duyên

    Vần thơ thả bay rồi, đâu đó
    Rớt trên thềm ký ức mù khơi
    Ta ngồi vớt lá thu rơi
    Giữa dòng vắng lặng bên trời nhớ thương!
    ...hổng biết cái này có chảnh??? hê hê...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lời thề hẹn trăm năm chưa trả
      Vốn lẫn lời nợ đủ thiên thu
      Thời gian vay nặng tình thù
      Yêu người trả kiếp nhớ ru ngàn đời…

      Nợ tình lãi cao thiệt…(Cho chít…hết chảnh)

      Xóa
  6. Cái này mới là...chảnh nè...
    Nợ tình lãi cao dày hơn núi
    Biết bao giờ trả hết tình nhau
    Thì thôi chờ đến thiên thu
    Biết đâu còn chút tình...xù tặng nhau
    ...hê hê...

    Trả lờiXóa