Triết lý…
(Chuyện xí xọn…)
Hình
như…ở đời cái gì cũng có triết lý. Có lẽ, do con người thông minh (hoặc nguỵ biện)
đã tự lập luận để chứng minh cái lý lẽ sở thích của mình…? Vì vậy, ta hãy cứ tự
tin rằng mỗi người cũng là một triết gia cũng được…(cười).
Chỉ
có điều: Chúng ta vốn là triết gia…hay vì trào lưu biến chúng ta trở thành kẻ
triết lý…Và sở thích tạo nên thói quen, hay chính thói quen biến thành sở thích?
Muốn xem triết lý là cách thức dạy người cũng được…Hoặc triết lý chỉ là
thói huênh hoang cũng không sai (có lý như nhau).
Hơ
hơ, sự tích…Tui biến thành tín đồ của khúc côn cầu là do…bị nhồi nhét bắt đầu từ
“truyền thông đại chúng”(thiệt đó), bởi những ngôn từ “hoành tráng”: Môn thể
thao vua, màu cờ sắc áo, cộng thêm những lời bình luận “thiên tài”thuộc làu
trên ti vi…Và cả những phấn khích hiên ngang ào ra đường phố, hoặc bị mủi lòng
vì những giọt nước mắt thua trận “tan nát cõi lòng”…đó là chưa nói đến cá độ, các quảng cáo tiếp thị quyến rũ khác.
Có
lẽ vậy, mà có…cái thời đến cơ quan, ngồi hàng quán, lang thang phố xá…bị “tuyên
truyền” về bóng đá như một kiến thức thời thượng. Từ người dân đến quan chức,
từ người bán hàng rong đến kẻ đeo vàng ròng…trai gái, già trẻ xem truyền hình
cũng đành chìu chuộng theo bóng đá. Quả là “thức ngủ với bóng đá”…khi nửa đêm hoảng
hốt bật dậy vì nghe cả xóm la làng “Dzô dzô…”. Hỏi? ai không bị mê muội, quýnh
quáng sao được…(he he).
Rượu đối ẩm, trà đàm đạo, cây cảnh bon-sai, chim nuôi
lồng (ặc)….đều có triết lý nhân sinh trong đó! Thậm chí chữ “Tâm” ái mộ, hay chữ “Nhẫn” kiên trì...(chữ “Thiện”hơi
khó) cũng có thể lồng vào. Vậy thì mắc mớ gì…Bóng đá thể thao đỉnh cao(!) lại
không trở thành học thuyết xã hội sao được?
Tất
nhiên, cũng có người không suy nghĩ như vậy?
- Nè
anh!…đá banh, giành nhau một trái bóng, có gì hay đâu mà xem?
-
Trời…em làm sao hiểu nổi giá trị “nhân
văn bóng đá”!
-
Thôi đi…bạo lực thí mồ, tranh giành, chơi xấu…mất lịch sự.
Tui
dẫn chứng biện hộ:
-
Muốn chiến thắng là phải giành dựt! Hai cha con chơi cờ tướng…thằng con thắng
ngồi cười hi hi…mà còn bị ông cha tức quá phang cho u đầu nữa…là đá banh?
- Nhưng…một
mình xem cũng được mắc mớ gì rủ thêm thằng Ku…con nít thức khuya có hại…
-
Chời ui…ít nhất là nó cũng được mắt thấy, tai nghe mấy “thầy” bình luận(tường
thuật) viên phủi tay…trực tiếp giảng thuyết, phê bình về chiến lược, thế trận
thắng thua…kiến thức tên tuổi, đời tư và…đá vào trận này bao nhiêu quả? Để mai
mốt còn đi thi “đường lên đỉnh Olympia”,
biết đâu đi thẳng vào đại học, khỏi thi cử…
-
Ủa… sao nghe anh nói…đời là phù du mà?
Tui
phân tích:
- Ừ…cũng
là phù du! Nhưng, có người sống kiểu hư không. Có người thèm…nên cố thưởng thức
cho hết cái phù du …
Tui
gật gù đắc ý, chứng tỏ tài cao, mưu lược tung thêm hoả mù:
-
Tình yêu cũng vậy…sự nhạy cảm, ý thích mỗi người mỗi khác…
-
Vậy thì xem tường thuật lại ban ngày cũng được, thức một mình chi lạnh lẽo…
Hic…chưa chi cái “triết lý” bị bí chỗ này…nhưng cũng ráng gỡ gạc:
-
Xem lại thì không hấp dẫn và đâu còn cái ý chí, tình thần thể thao nữa?
Nàng trề môi:
- Cái…tinh thần thể thao này có vẻ…mất mát, tai
hại quá ha?
Tui tiếp
tục hùng hồn biện chứng:
- Uống
rượu đương nhiên là có hại…Nhưng nếu không “xỉn”…làm sao có sáng tác “bí kíp”võ
thuật Tuý quyền nổi tiếng…
Nàng
xí xọn chen ngang…
- Giang
hồ…Hi hi, Anh nói lý luận, triết lý kiểu phim ảnh quá he?
Tui
…á khẩu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét