Du
Xuân…
Cứ
mỗi lần Tết đến là thêm một tuổi…xế chiều.(hic).
Nhưng, cứ mỗi mùa xuân đến là lòng lại rộn ràng nghe sắc thái, hương hoa
của tình xuân mới. Dù mắt đã mờ…mà vẫn
thấy bóng xuân la đà khoe sắc (he
he).
Thời
tiết có thể hững hờ, vạn vật có thể đổi thay. Nhưng xuân xưa đến xuân nay, có
bao giờ thay đổi? Không gian buồn vui chắc hẵng phụ thuộc vào lòng người thưởng
thức hồn xuân, chỉ e rằng không có niềm vui mà cũng chẳng có nỗi buồn!?
Nếu vạn
vật mùa xuân là của đất trời ban tặng, thì tình yêu là do tim người nghĩ suy…
Nếu trần
gian còn hận thù, chia rẽ…chẳng qua, là xã hội ấy nhân thế kém bao dung, lòng
đời khô cạn dấu yêu…(Giống triết gia).
Thật
ra, “xuân đến , xuân qua, xuân sẽ tàn”…nhưng lý lẽ của nàng Xuân hiện diện sẽ luôn tồn tại…Cho dù niềm tin có bội bạc, cỏ
cây dẫu hoang sơ, thời gian có khuất lấp…thì nỗi khao khát yêu thương, sự sống
vươn mầm hồn xuân vẫn vĩnh hằng.
Người ta chúc Tết cho nhau vì những
mộng tốt đẹp và những điều cao sang…có
thể, chỉ là những lời xã giao thông thường, vun xới cho ảo tưởng ngóng trông…
Nhưng
người ta luôn cần mong chờ vào mùa một xuân mới? Bởi vì, ai đó cũng muốn thắp
sáng lại niềm tin và để hy vọng vươn lên…khi tim người không bối rối!
(P/s: Dưới đây là video-lip..dạo xuân (2011) một vài cảnh sắc phố núi
Pleiku và cảm xúc ghi lại sự ghé thăm của người chị đã gặp gỡ trong đời từ thời
niên thiếu…)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét