Mộng bình
thường…
( vu vơ…)
Mùa xuân…người ta hay nói đến tình
yêu.
Và tình yêu không phải bao giờ
cũng được xem trọng…
Có người nhiều người nói rằng:
“Tình yêu có gì mà ca ngợi? Nó chỉ là vật chất thuộc về nhu cầu sinh lý nguyên
thuỷ của đàn ông và đàn bà…”
Phải…Đó
là “biện chứng” duy vật, hiện tượng bình thường của nhục cảm sinh tồn… nhưng lại
không bình thường của cảm xúc yêu thương lứa đôi, gia đình hạnh phúc đúng nghĩa...
Sống ở đời, ai cũng mong ước thành đạt: Danh
vọng, tiền tài và tình yêu…
Nhưng
thực tế với một người bình thường: Danh vọng và tiền bạc có thể thoả thuận ở
một chừng mực nào đó…còn tình yêu thì không thể lưng chừng, gắng gượng…
Sự thật: Khi danh vọng chìm nổi, mất mát tiền
bạc thì sẽ có nhiều lý do để biện luận hay đổ thừa cho may rủi…Và người ta có
thể hy vọng tìm kiếm lại danh vọng, tiền bạc? Bởi vì, nó là thứ vật chất không
phân biệt cũ, mới và không có linh hồn,
không cần thuỷ chung.
Nhưng
đã mất mát tình yêu! có trách cho số phận? thì cũng đã khiến cho người ta thất
vọng, hụt hẫng, đau khổ lấy chính mình, lòng tin yêu đỗ vỡ…Và tình yêu rất khó
tìm kiếm. Vì…qui luật thời gian, tâm lý tình yêu…và lời xin lỗi thường muộn màng, không có giá trị trong một cuộc tình…tự
trọng.
Người ta có thể chơi đùa với mọi
thứ có trên đời. Nhưng đùa giỡn tình cảm, so đo tính toán, phung phí yêu đương…thì
vô tình đã ngu ngốc đánh rơi nhanh giá trị thưởng thức hạnh phúc của chính mình
và sẽ có cảm giác cuộc đời nhiều lúc vô nghĩa…mà không hiểu tai sao?
Tình
yêu, lương tâm và đạo đức nhân sinh? không phải mang hình dáng kiêu sa lang
thang trên đường phố cho người ta thấy…nó nằm trong cảm xúc thăng hoa của cuộc
đời mỗi người…Vì mục đích chính của người đời là phải đến xây dựng ngôi nhà số
phận: Yêu thương hay xa cách hững hờ …phần lớn là có hay không một cuộc tình…đi
qua hay để lại.
Về
mặt tư duy ta nên nghĩ rằng: Hạnh phúc luôn là sự vay mượn tình người. Nợ tiền,
nợ bạc…nợ ân nghĩa! người ta có thể trả cách nầy hay cách khác…Nhưng nợ tình
quyến luyến là nợ đời không bao giờ trả hết và…không có quyền trả hoặc không
dám trả…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét