Liều…
(Cảm nhận cá nhân...)
Sự thật, từ trẻ cho đến…già, Tui
cũng chưa chắc đủ “chỉ số IQ” để phân tích được thế nào là dũng cảm hay liều lĩnh.
Mặc dù, thỉnh thoảng cũng thấy tung toé đâu đó vài ba tia sáng chân lý, để có hiểu
được tí chút giá trị…nôm-na của chúng…
Chuyện
những người dũng cảm anh hùng, liều chết trong chiến tranh là vấn đề không nên
bàn cãi vì hành động hy sinh đó…vốn đã trở thành quy ước, lịch sử mặc định.
Khi nói chuyện đời thường,
truyện khôn ngoan, ma-lanh…để ganh đua, bon chen, tỵ hiềm trong cuộc sống, thì hoạ
may mới có thể hy vọng phân biệt ra một “cái gì đó” để chọn lựa…
Nhưng thực ra, cũng chẳng phải
dễ dàng gì để phân định rạch ròi…vì có nhiều câu thành ngữ, hành động có vẻ rất
hiện thực đời sống…na ná như nhau:
Chẳng hạn, muốn có công danh-sự nghiệp thì người
ta bảo:
- Có chí làm quan, có gan làm giàu…(một
là anh em sinh đôi, hai là kỳ phùng địch thủ)
Yêu nhau thì hãy…cố lên nhá:
- Thương nhau mấy núi cũng trèo(oải)…Yêu nhau cởi áo
cho nhau…(hic).
Hoặc bí kíp…tán gái:
- Nhất cự ly, nhì “chai” mặt.(Hơ hơ…nhát hổng làm được)
Hay nghệ thuật…dzụ trai:
- Nude…( không sợ gió và lạnh…).
Nói chung những chuyện…liều cũng cần có chữ dũng. Vì đâu phải ai cũng cả gan đỏ đen canh
bạc cuộc đời, đánh đố danh dự “phù du” của mình được…
Nhưng…chỉ có một điều: Cái anh
Dũng Cảm thường được ca ngợi, còn gã Liều Lĩnh hay bị chê bai. Nhưng, cũng có nhiều người biện luận (nguỵ biện):
“Có bản lĩnh mới dám làm chứ bộ…”.
Chà…cái chuyện lý luận, so đo đúng
sai…Tui đây, cũng thấy tăm tối quá chừng!
Lỡ may mắn “thắng làm vua, thua làm giặc”ai dám cãi? Và thường…đôi khi cái tên Dũng
Cảm và cái kẻ Liều Lĩnh là anh em cọc-chèo với nhau ai mà biết? Người ngoài như
Tui và thiên hạ rất dễ lẫn lộn…(hì hì)
Nói gì thì nói: “chuyện sai không dám làm, thì không biết
Liều…Chuyện đúng không dám nói, là thiếu Dũng cảm.” (hiểu…chết liền). Nghe
những câu đại loại như vậy mấy ông viết sách triết học…cũng há mỏ, tai lùng bùng.
Không
biết mọi người nghĩ sao? Với Tui, nói chuyện hay thì dễ , nói chuyện đúng
mới khó…Nói chuyện cao siêu chỉ cần học “vẹt”, nhưng muốn nói thực tế đơn giản
(simble) mới là chuyện trần ai…
Chuyện đầu làng, cuối xóm về
“anh hùng hảo hớn”thì đâu cũng có, chỉ cần uống vài xị đế là thấy khí phách liều
lĩnh lan toả nồng nặc. Hoặc khi nhìn hình ảnh dũng cảm của anh CSGT quyết tâm bắt
xe, bằng cách “lấy thân mình lấp”…trên nóc ca-pô cũng đủ ngạc nhiên về sự…dũng
cảm. Đó là chưa nói đến rất nhiều người dù hát karaoke dỡ ẹt…vẫn mạnh dạn mở hết
công xuất âm thanh cho hàng xóm thưởng thức dù canh trưa hay giấc ngủ tối…
Nhưng chuyện đó…là chuyện nhỏ như con thỏ (thói quen nói). Chuyện liên
quan truyền thông đại chúng mới là chuyện lớn. Nhưng chuyện to đến đâu, cũng chỉ
là chuyện ngẫu nhiên văn hoá, xã hội tự nhiên thôi mà…(đúng hông ta?)
Thời gian gần đây (2010) trên
VTV…cũng có vài chuyện…sơ xuất:
- Chuyện
“Người đương thời” Nguyễn Đình Chiến lên ti vi đang là nhân vật biểu tượng giỏi
giang…bổng dưng bước ra khỏi màn hình là vào thẳng nhà giam, để lộ rõ nguyên hình
là kẻ lừa đảo. (có…gan làm giàu)
- Chuyện tình cô Lượm được mời lên màn bạc
biểu diễn lâm ly…cho “Người xây tổ ấm” Rồi sau đó, khán thính giả mới té ngữa
ra là đã bị lượm phải hàng giả, dù đã
thực tình khóc thiệt…(Liều…hết biết?).
- MC
Lê Bình dẫn chương trình BTTC trênVTV1 buột miệng vô tư xuất khâủ thành…chửi
bậy. (gan to…tự nhiên)
Nhưng
mấy chuyện trên có thể hiểu được nguyên nhân, sự cố. Chỉ có truyện đàn anh MC Lại Văn Sâm (chức danh
nhà báo)là khó hiểu…vừa dũng cảm nói
tiếng Anh “đu-du-quan-xay-săm-xin-mo…”lại
vừa liều lĩnh dịch tiếng Anh theo “nội
suy”trong một chương trình có khách quốc tế…Rùi,
Phơớt tỉnh ăng-lê chẳng so với ri gì
cả.
Thông cảm hoàn cảnh ư? Nó luôn
là“truyền thống”tự nhiên của mọi người. Điều quan trọng là có nguyên cớ gì để cảm
thông? Chỉ sợ người có văn hoá khó tính hiểu lầm (liều) là coi thường khán giả…
Thật
ra, Những cuộc giao lưu, hôn phối giữa chàng Dũng Cảm với nàng Liều Lĩnh cũng có
lắm fan và cũng thường sản sinh hiện
tượng những đứa con chập chững mang những cái tên Ngông chơi trội và Tự Tin
kiều diễm …
Hổng tin ha…? Lên Quyét gõ gu-gồ: Vietnamnet…thấy ngay tít
chơi nổi “Cường đô-la và Hà Hồ hôn nhau say đắm”. Thú thật…lần đầu tiên, Tui rất
hồi hộp? không phải để xem hai đứa chu mỏ biểu diễn…hay muốn biết cái tên phó nhòm báo chí rãnh rỗi nào hân hạnh được
họ cho chụp. Mà…Tui tò mò, thắc mắc xem chàng
đứng trên chiếc ghế cao bao nhiêu so với nàng
để hôn tới…dù thật lòng Tui thấy họ rất xứng đôi.(thiệt đó).
Chơi Ngông hay Tự tin cũng rất
dễ thành đạt, nổi tiếng…Nhưng cái Ngông của kẻ sĩ thì tự nhiên dễ hiểu, còn cái
ngông của kẻ giàu có tức thời xưa nay…vẫn kèm cặp với mấy “ông nhà báo” lộng ngôn,
thảnh thơi tốn thời gian, giấy mực…
Mặc dầu tuổi đã xế chiều, hoàng
hôn đang lấp ló…vậy mà hễ nghe thấy những từ âm vang: Séc-xi hay nuy…là Tui đây,(che
dấu làm gì…) cũng thấy bình minh chan hoà trở lại…Nhưng, thành thực mà nói sự rêu
rao, sự tự tin dễ sợ như Thu Minh cũng đủ làm Tui muốn…đi tu. (may là có vợ nhà
giữ lại).
Chuyện cá nhân là chuyện bình thường. Nhưng khi trở thành hiện tượng xã
hội, phong trào tràn lan không nơi chốn thì trở thành bệnh hoạn, dịch bệnh. Vì đôi
khi con người vẫn luôn lầm lẫn, nô lệ cho những mỹ từ tốt đẹp mà quên đi hiện
thực giản dị-tự do-hạnh phúc…(Tui cũng vậy).
Tui
viết bài này! không phải cố tình phê phán, bi hài, kịch tính…mà thực sự tâm trí
cũng đang rối bời, lòng hoang mang…đục-trong chuyện đời, chuyện quân tử lẫn lộn
vị trí tiểu nhân trong xã hội…
Có lẽ…chúng ta cũng không nên
so sánh dũng cảm hay liều lĩnh đúng hay sai, chơi ngông hay đồng hoá ảo tưởng tự tin cuộc đời của riêng ai. Miễn là nó
không trở thành quyền lực cho lẽ phải, văn hoá cho xã hội độc đoán…là được!?.
Bởi vì, tôi nghĩ…tự do nhu cầu của mỗi người
cũng có khả năng thay đổi bình đẳng ở tương lai…
liều ăn nhiều .....ha ...chú đổi cách comment khỏi phải ghi mã đi, lâu lắm
Trả lờiXóaHổng giữ eo ha? bé Cỏ...
Xóa(Ủa...để chú xem (comment) lại!)
Ka ka ka ..... anh chạy trốn em giỏi há. Bắt được rồi nè hén.
Trả lờiXóaNgày mới vui nhiều anh nhé
Chạy trốn BN à? đi theo sau lưng thì có...
Xóa( Sao blog BN không có chỗ + liên kết ta?)