Mưa về đâu đó…(tình khúc tháng bảy)
(Tặng cho những cuộc tình chia
ly…)
Mưa về đâu đó tình muôn lối
Từng đợt mưa khoát áo mây trời
Ai ngồi đây tiếc lòng trống vắng
Sầu tê tái ray rức bên đời
Em! ngày xưa ấy buồn như nắng
Màu sương khói mờ ảo xa vời
Anh! thềm nhung nhớ tình tan vỡ
Giọt hiu hắt rả rích không lời
Xưa đưa nhau về rớt mưa ngâu
Chân ngập ngừng xin bước qua cầu
Lời hẹn thề thả mưa theo gió
Buông mối tình níu trái tim đau
Cuộc tình đó xôn xao một đời
Thời xa vắng hư hao hồn người
Tình cúi đầu phân ly
xa cách
Và đường chiều trợt lối chơi vơi
Mưa đã về mắt ai ướt buồn
Cơn gió sầu ngõ xưa dỗi hờn
Ngày đưa mây tay đan tình lỡ
Mộng hiu hắt chân người rã rời…
@thenhan
P/s: (tâm tình) Ngày trước có người hỏi tôi: “Tại sao anh hay
hát nhạc buồn”? Tôi cười bảo rằng: Thỉnh thoảng tôi vẫn chắt chiu nỗi buồn sâu
kín của con người để thấy mình yêu thương cuộc đời hơn….
Chắc nhiều bạn sẽ nghĩ rằng: “Đó chỉ là lối
nói văn chương kiểu cách?”
Sự thật không phải vậy!…Vì hình như, tôi có
thể chấp nhận mọi điều phiền muộn bỗng dưng đưa lại, mà không hề thắc mắc. Vì
tâm tình nỗi buồn? Nó thường như là chất liệu hiện thực để vẽ nên bức tranh
cuộc đời này! Và không chừng…đó cũng là chất xúc tác khiến cho tâm hồn tôi nhẹ
tênh hơn trong cuộc sống…Lạ nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét