Thu
tàn…
(Chút tàn phai...)
Thu năm nay…hững hờ đến muộn, rồi
ra đi cũng sẽ vội vàng…
Thu năm xưa…xôn xao tao ngộ, rồi
cũng để bóng heo may chở gió giao mùa chia phôi.
Những
người xung quanh thường nghĩ rằng “cuộc đời Tôi khó có nổi buồn”…Phải, tôi không
hề có nổi buồn riêng tư, vì đơn giản là mình biết can đảm thách thức định mệnh…
Nhưng,
tôi có nổi buồn xứ sở…Một chút tâm tình cho mộng bình thường, đọc nghe thôi…rồi
thay màu lá mới.
Mùa
thu cho tình yêu là điều dễ hiểu…nhưng mùa thu cho cuộc đời là điều khó hiểu…?
Tôi cũng đã từng lang thang vô
định bên đồi hoang vu, nhìn bóng dáng nàng sơn nữ hoang sơ lặng lẽ dẵm lối về
trên cọng cỏ buồn khô, nhạt nắng giữa đường chiều phai màu thay lá...Và cả thời
tuổi trẻ thường bước chân bơ vơ thênh thang vào lòng phố đêm âu sầu, vắng lạnh,
buồn hắt hiu dưới ánh đèn cô độc…
Đôi khi, tôi thấy cuộc đời mình
như câu chuyện huyền thoại lãng du, phôi pha…Phiêu bồng như cơn gió vô tình khôi
hài thổi bui trần xôn xao, hụt hẫng, gập ghềnh gian nan đời mình: Trơn trượt hạt
cơm rơi, nẻo vắng khuya về xóm nhỏ tăm tối… Khi thì đẩy đưa cuộc chơi miễn cưỡng,
quay cuồng danh lợi nhọc nhằn, hư hao chốn phồn hoa đô hội...
Nhưng rồi thời gian vần vũ, vơi
cạn…những dấu vết tình cảm bạn bè lao đao gặp gỡ trong đời, những cuộc tình xót
xa thoáng qua đời mình là còn chút gì để nhớ. Nhớ! những trang sách, bóng dáng
cuộc đời lầm lũi nắng mưa, xôn xao tình đời hoang phế…nhớ mái tóc hững hờ như rừng
núi xa xăm, đôi má ửng hồng ngây thơ chợt run rẩy trong chiều xưa lộng gió…
Đời
hoang mang, tình phôi phai, người khuất xa…có còn lại chăng một chút duyên tình
diệu vợi, đam mê với tình người, trăng thề muôn thuở…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét