Tình quê hương…
Có nhiều lúc Tôi tự hỏi: Tại sao ta
phải yêu quê hương của mình …?
Và khi nói đến những gì liên
quan đến phạm trù tình yêu… Có lẽ, người
ta đâu cần phải cắt nghĩa hay lý giải nguyên do tại sao? Vì đơn giản, nó thuộc
về cảm xúc, là cội nguồn tâm linh, là tiềm thức kỷ niệm…
Những áng văn chương ngợi ca
đồ sộ, những giọt mật thơ ca huyền thoại nói về tình yêu quê hương đất nước, tổ
quốc non sông…rất nhiều điều quá đỗi sâu xa. Nhưng, Tôi vẫn có ý nghĩ rằng: Bài
thơ “Quê Hương” (Đỗ Trung Quân) là gọn gàng, mộc mạc và chân thành…
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay …
Quê huơng
là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông…
Quê hương
là cầu tre nhỏ
Mẹ
về nón lá nghiêng che
Quê
hương là đêm trăng tỏ
Hoa
cau rụng trắng ngoài hè…
Thật
ra, nếu ai biết yêu mình, yêu người…thì mọi thứ tình cảm từ trong sâu thẳm trái
tim họ, đã chất chứa được cái tình nguồn cội đó rồi!
Khi có một tình yêu chân thật …người
ta chẳng hề so đo tính toán, không nhờ lý lẽ mô phạm và cũng đâu cần tự đắc về cái
đẹp kiêu sa, hay tự hào bóng bẩy…
Có lẽ vậy, nên dù có nghèo nàn
đói rách, xấu đẹp, nhược tiểu…Tôi vẫn chọn nơi nầy làm quê hương. Và tình yêu ở
đây không đến bởi non sông gấm vóc,
mà khởi nguồn từ ân tình, nghĩa cử…mặc cho bao nhiêu bộn bề gian nan, trắc trở
điêu linh đi nữa.
Vì thế! tấm chân tình về quê hương…vốn
như đã hồn nhiên, mặc định. Không hiện diện thương vay công ơn, nặng nợ chữ
hiếu phải trả.
Tình yêu quê hương phải chăng?
nó bắt nguồn từ niềm tin trong sáng…là hoài
bảo thanh bình, là lý tưởng ước
vọng của lòng người không chia rẽ. Và là giấc mơ hạnh phúc: Bình đẳng trở thành
lý lẽ cuối cùng cho tương lai hoà bình đầm ấm.
Đất
nước Tiên Rồng có từ xa xôi…luôn là những
đêm dài nhọc nhằn không ngủ, Miên man ngụp lặn theo dòng lịch sử. Quê hương tự ngàn
xưa đó! với bao hụt hẫng thăng trầm: Kiêu hãnh lẫn muộn phiền vơi cạn…Chiến
tranh triền miên, lao đao đời cơm áo, lênh đênh giữa giòng cuộn bi hùng với
nhiều gập ghềnh, quanh co lận đận…tự do và xiềng xích. Có thuở bình minh tươi
sáng và đêm trường hoang mang tăm tối…
Và vì vậy, đừng hỏi tại sao trong gông cùm, đau
thương…vẫn thoát thai thổi bùng lên ngọn lửa tinh thần tự do, bất khuất đến thần
thoại “Việt nam quê hương ngạo nghễ”…
“Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Lê
sâu bàn chân gông siềng một thời xa xăm
Đôi
mắt ta rực sáng theo nhịp xích kêu loàng xoàng
Ta
khua xích kêu vang dậy trước mặt mọi người
Nụ
cười muôn đời là một nụ cười không tươi
Nụ
cười xa vời nụ cười của lòng hận sôi
Bước
tiến ta tràn tới tung xiềng vào mặt nhân gian…”(Nguyễn Đức Quang)
Từ trong sâu thẳm cõi lòng…Giá trị của tình yêu không phải ở nơi “trái tim lầm
chỗ để trên đầu'', bởi “lý trí thiệt hơn chưa hẳn là lẽ phải”của tình người...
Đâu đó…sự khởi nguồn và tồn
tại chỉ khi nào tâm hồn người biết cảm xúc để thăng hoa từ những “Giọt nước mắt
cho quê hương”:
“Giọt nước mắt thương con, con ngủ mẹ mừng
Giọt nước mắt thương sông ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất, đất cằn
cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong…”(Trịnh Công Sơn)
Không chỉ ở tấm lòng bao dung, mà
cả những điều dấu ái chất phác, giản dị…
Phải là như thế…Nếu Tôi là người
muốn yêu quê hương một cách thật thà, dũng cảm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét