Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Mong manh...


Mong manh…

Từ bao thuở đất trời sinh diệt
Phận mỗi người chẳng biết dài lâu
Hoa xuân số phận muôn màu
Lá xanh định khúc lệ sầu tàn phai

 Mong manh quá dẫu lòng chưa cạn
Gối mộng thường tiếc thả mây bay
Trả người thân thiết tình vay
 Nhận đời hương khói đếm ngày xa xăm

Tình chồng vợ duyên trần đứt đoạn
Nợ ân tình đành đoạn ra đi
Mẹ con núm ruột chia ly
Tiễn đưa một chuyến sầu bi một lần

Một lần mãi đi không trở lại
Mệnh đời này lỡ hẹn đầy vơi
Giả từ tạm cõi chơi vơi
Nhân gian ở lại nhặt lời câu kinh
                                       @thenhan
P/s: @TN tiễn chị dâu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét