Hy
vọng…
( Du ca…)
Con người, ai cũng có ước mơ…Và vì đã mơ ước nên
người ta cần có hy vọng?
Có mơ ước thần tiên xa xôi ru đời
mộng mị. Có mơ ước nhỏ nhoi đơn sơ, ngày qua ngày cằn cỗi gỡ gạc niềm tin…và cũng
có những mơ ước lớn lao, chí cả.
Có người chỉ nuôi hy vọng mong được bình yên, qua khỏi bịnh tật, nghèo đói!
Nhưng, cũng có người ôm chặt hy vọng thành đạt ngồi cao hơn thiên hạ…thoả chí
tang bồng. Vậy, bạn mơ ước điều gì? Và sự hy
vọng đến đâu mới gọi là giới hạn?
Sự thật, chúng ta thường ngỡ rằng hoài bảo hy vọng được khai sinh ra từ
khi có ước mơ… mà đâu hề nghĩ rằng niềm
tin hy vọng thật sự chỉ vươn lên từ trong tuyệt vọng. Bởi hy vọng thường
kết tinh bằng ý chí và nghị lực giữa ranh giới sự sống và cái chết, giữa mất
mát và tồn tại…hơn là nói đến những tham vọng, cầu được ước thấy như người ta
thường nhầm lẫn. Có lẽ, ngưòi ta thường ngộ nhận ý nghĩa của sự mong ước và
niềm hy vọng…
Không có gì bi ai hơn khi người ta tuyệt
vọng và cũng không có gì hào phóng hơn khi hy vọng vẫn bắt nguồn từ tuyệt vọng.
Người ta có thể hy vọng quên mối tình đã mất
tình để tìm một tình yêu mới bằng lòng tin mới trên tình trường cũ…
Người ta có thể hy vọng từ nỗi mất mát lớn
lao nào đó sẽ thay thế, tìm vui cho nhận thức vô thường, bão tố định mệnh cuộc đời…
Và người ta có thể hy vọng giữa tham vọng, thói
hư danh quyền hành, bạo lực chiến tranh…cũng sẽ sản sinh ra mộng ước hoà bình, quyền
sống công bằng ở tương lai…
Thường người ta níu hy vọng để được hạnh
phúc. Có những hạnh phúc thuận lợi tự nó đến và cũng có những hạnh phúc được
đánh cuộc bằng gian nan. Có những hào hứng hạnh phúc dâng trào hương hoa náo
nhiệt thì cũng có những nỗi niềm hạnh phúc buồn lặng thinh…Miễn là ta luôn hy
vọng. Dẫu tia hy vọng chỉ được thắp sáng lên một chút nhỏ nhoi giữa mênh mông đêm
trường tăm tối…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét