Luận văn…buồn!
(Vu vơ…)
(Vu vơ…)
Kính thưa hội đồng xét duyệt luận
văn…buồn tiến sĩ!
Đứa trẻ nào mới sinh ra cũng phải khóc, vì đã biết buồn(!?)... Và nỗi buồn sẽ bám theo mãi con người một ngày một nặng nề…vì đơn giản là người ta đã biết thưởng thức được niềm vui…(Hi hi, quá lý sự)
Buồn! có thể biến thành: Nỗi muộn phiền, bi hận, phiền não…khi mà con người vướng thêm những rắc rối, oái ăm cuộc đời do: Phụ bạc, nghèo đói, cô đơn, thế sự thăng trầm bi ai …
Buồn có thể đi kèm tượng hình: Buồn đau, buồn ngủ, buồn ăn, buồn cười…(Ặc)
Buồn được diễn tả bằng ý nghĩa: Buồn thương, buồn khổ, buồn tủi, buồn ray rức, buồn u sầu …
Tuy nhiên, phần lớn người ta buồn…từ những cái buồn thường xen vào lòng người một cách tự nhiên vốn có, định sẵn từ muôn kiếp, chẳng cần lý lẽ như những nỗi buồn không tên…khi tâm hồn đa đoan, tâm tư se chùng…
- Buồn vì thời tiết trong thuật ngữ: Buồn man mác mùa thu, buồn cô đơn mùa đông, buồn vắng lặng mùa hạ, buồn vu vơ…tàn xuân.
- Buồn không gian: Buồn đìu hiu, buồn cô tịch, buồn ảm đạm, buồn cô liêu…
- Buồn tâm tình: Buồn trống vắng, buôn ly biệt, buồn ngậm ngùi, buồn tủi phận…
Điều quan trọng và triết lý…là có nỗi buồn bất hạnh thì cũng có nỗi buồn hạnh phúc…Nỗi buồn bất hạnh là khi người ta không còn điều gì để tạo niềm vui và Buồn hạnh phúc là khi nỗi buồn đã được hiểu rõ nguồn cơn…(buồn an ủi)
Vì vậy, ắt hẳn có nỗi buồn để cho “gió cuốn đi” và cũng có nỗi buồn giữ lại làm vốn liếng kỷ niệm…(vay nỗi buồn)
Nỗi buồn có thể phai mờ, lãng quên và biến mất…Nhưng sẽ không tránh được nỗi buồn chất chồng, khi mãi mắc kẹt với quá khứ, nghĩ vội về tương lai mà không chịu chăm chỉ với hiện tại.(buồn danh ngôn)
Điều chắc chắn không ai tránh được nỗi buồn (Đời là bể khổ)…Chẳng qua nỗi buồn đó có đủ sức quật ngã tinh thần không mà thôi…vì nỗi buồn luôn thử thách cuộc sống. Nhưng cũng không hiếm người đương đầu với nỗi buồn để thấy cuộc đời có ý nghĩa. Người ta thường lấy dũng khí hoặc sự tha thứ để đùa giỡn với nỗi buồn…(buồn phản biện)
Có một điều ngạc nhiên là người ta không hề phủ nhận nỗi buồn sự đời…đã làm cho lòng người thăng hoa những cái đẹp, những điều dấu ái, tâm hồn bất diệt, giá trị yêu thương…(ca ngợi buồn)
Cuộc đời chính là hệ ý thức vui buồn nhân sinh…(kết luận)
Vì vây, xin loài người cứ buồn một chút hơn là tự hào những niềm vui vay mượn.
Xin trân trọng, vì đã lắng nghe…(he he).
( P/s: Cẩn thận với…buồn quyến rũ, buồn mê hoặc...giả buồn).
Đứa trẻ nào mới sinh ra cũng phải khóc, vì đã biết buồn(!?)... Và nỗi buồn sẽ bám theo mãi con người một ngày một nặng nề…vì đơn giản là người ta đã biết thưởng thức được niềm vui…(Hi hi, quá lý sự)
Buồn! có thể biến thành: Nỗi muộn phiền, bi hận, phiền não…khi mà con người vướng thêm những rắc rối, oái ăm cuộc đời do: Phụ bạc, nghèo đói, cô đơn, thế sự thăng trầm bi ai …
Buồn có thể đi kèm tượng hình: Buồn đau, buồn ngủ, buồn ăn, buồn cười…(Ặc)
Buồn được diễn tả bằng ý nghĩa: Buồn thương, buồn khổ, buồn tủi, buồn ray rức, buồn u sầu …
Tuy nhiên, phần lớn người ta buồn…từ những cái buồn thường xen vào lòng người một cách tự nhiên vốn có, định sẵn từ muôn kiếp, chẳng cần lý lẽ như những nỗi buồn không tên…khi tâm hồn đa đoan, tâm tư se chùng…
- Buồn vì thời tiết trong thuật ngữ: Buồn man mác mùa thu, buồn cô đơn mùa đông, buồn vắng lặng mùa hạ, buồn vu vơ…tàn xuân.
- Buồn không gian: Buồn đìu hiu, buồn cô tịch, buồn ảm đạm, buồn cô liêu…
- Buồn tâm tình: Buồn trống vắng, buôn ly biệt, buồn ngậm ngùi, buồn tủi phận…
Điều quan trọng và triết lý…là có nỗi buồn bất hạnh thì cũng có nỗi buồn hạnh phúc…Nỗi buồn bất hạnh là khi người ta không còn điều gì để tạo niềm vui và Buồn hạnh phúc là khi nỗi buồn đã được hiểu rõ nguồn cơn…(buồn an ủi)
Vì vậy, ắt hẳn có nỗi buồn để cho “gió cuốn đi” và cũng có nỗi buồn giữ lại làm vốn liếng kỷ niệm…(vay nỗi buồn)
Nỗi buồn có thể phai mờ, lãng quên và biến mất…Nhưng sẽ không tránh được nỗi buồn chất chồng, khi mãi mắc kẹt với quá khứ, nghĩ vội về tương lai mà không chịu chăm chỉ với hiện tại.(buồn danh ngôn)
Điều chắc chắn không ai tránh được nỗi buồn (Đời là bể khổ)…Chẳng qua nỗi buồn đó có đủ sức quật ngã tinh thần không mà thôi…vì nỗi buồn luôn thử thách cuộc sống. Nhưng cũng không hiếm người đương đầu với nỗi buồn để thấy cuộc đời có ý nghĩa. Người ta thường lấy dũng khí hoặc sự tha thứ để đùa giỡn với nỗi buồn…(buồn phản biện)
Có một điều ngạc nhiên là người ta không hề phủ nhận nỗi buồn sự đời…đã làm cho lòng người thăng hoa những cái đẹp, những điều dấu ái, tâm hồn bất diệt, giá trị yêu thương…(ca ngợi buồn)
Cuộc đời chính là hệ ý thức vui buồn nhân sinh…(kết luận)
Vì vây, xin loài người cứ buồn một chút hơn là tự hào những niềm vui vay mượn.
Xin trân trọng, vì đã lắng nghe…(he he).
( P/s: Cẩn thận với…buồn quyến rũ, buồn mê hoặc...giả buồn).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét