Nhớ hoang vu…
Tôi đã đến giữa quãng đời còn lại…
Đứng trên bờ vắng lặng của yêu thương.
Nghe tiếng hát buồn đong đưa tiếng khóc!
Tiếng khóc thênh thang dĩ vãng hao gầy.
Hành trang đầy, chất đọng dậy xanh rêu…
Chợt tan vỡ từng mảnh đời rơi rụng.
Lời trăn trối mạch huyết chợt bâng khuâng,
Ôm khoảnh khắc thời gian trôi biền biệt..
Sợi tóc nào trói buộc lòng tha thiết!
Chí lớn nào đong đáy mắt giai nhân.
Hoàng hôn vương vấn nắng chiều buông…
Tất cả đấy! là những gì xa vắng…
Nghe tiếng hát buồn đong đưa tiếng khóc…
Tiếng khóc ngàn năm chưa đẩm lệ đôi mi.
Như nàng sơn nữ theo bóng chiều lang bạt…
Dẳm lối về trên cọng cỏ buồn khô…
Như ta giữa cuộc đời hoang dã.
Gió ru lời lên tóc rối hoang sơ…
Một đêm nao nghe trăng mờ thổn thức,
Rồi chiều nao nghe gió thở than van.
Trăng có buồn khi mây về giăng lối
Gió còn thương lay rụng chiếc lá đêm.
Xin cho em thêm cuộc sống êm đềm.
Để ta mãi suốt một đời rong ruỗi…
@thenhan
Rồi sẽ có một mai thức giấc
Trả lờiXóaNhìn qua gương chẳng nhận ra ta
Bao thu sang phủ vàng màu tóc
Từng ngày trôi nhạt bóng hồng xưa
Rồi sẽ nhiều đêm khuya thao thức
Chỉ riêng ta lặng ngắm trăng suông
Lòng tiếc nuối nửa đời xa khuất
Và tim đang trổ nhánh xương rồng
Nửa con đường bước chân đã mỏi
Nửa đời tôi vương vãi mộng mơ
Trong nhân gian đường tình muôn lối
Ngã rẽ nào chân cũng vướng tơ
Chợt nhận ra mong manh trần thế
Bụi thời gian phủ lấp bến mơ
Tuổi xuân trôi vô tình lặng lẽ
Nhấn chìm hồn trong cõi bơ vơ.
Cây đứng đó giữa chiều hoang gọi gió
XóaRụng lá đời dấu tình cõi trăm năm
Mây lơ lững đi qua dòng suối nhỏ
Soi bóng mình mờ mịt chốn xa xăm…
...
Hic...bi ai quá!(le lưỡi)
Chốn xa xăm chôn vùi kỷ niệm
XóaKỷ niệm buồn soi bóng hoàng hôn
Hoàng hôn rơi lặng thầm bước đếm
Bước đếm thời gian rớt bên song
Bên song cửa ru con tình nhớ
XóaTình nhớ nào lấp lững duyên xưa
Duyên xưa đó vẫn còn mắc nợ
Nợ cuộc đời nợ chăn gối tình thừa...
…(hơ hơ)