Trí thức và tiền…
Làm cách nào để được giàu có? cần có vốn
liếng , ước mơ hay trí thức…?
Có nhiều người (đang là sinh viên) nói với tôi về mộng ước làm giàu và khẳng
định giá trị của đồng tiền hiện hữu trong cuộc sống sẽ tìm, mua được hạnh phúc…Phải,
đó là định lý “phổ cập”của thành đạt. Vì nếu đồng tiền không quan trọng như
vậy…thì làm sao? có thể nuôi con vào đại học, có chuyện lang thang làm dâu xứ
người…và để đổi trắng, thay đen cuộc đời...
Tôi
cũng vậy! Đã là người bình thường thì…Con người ai cũng có “mộng giàu sang”,
nói khiêm tốn là cuộc sống “cần phải có tiền”…Nhưng, cách thức làm giàu và kiếm
tiền luôn phụ thuộc vào hoàn cảnh, điều kiện, năng lực và…đạo đức nhân sinh, xã
hội của mỗi người nữa...
Người bị nghèo thì có nhiều nguyên nhân lắm…Nhưng người phát giàu
chỉ có hai loại: loại bất chính và loại hợp pháp…
Tôi
sẽ nói thẳng thắn với bạn:
Chuyện
“ngàn lẻ một đêm” là chuyện cổ tích về Tình yêu, chiến tranh và phép thuật
của vùng trung đông xưa kia…Đến nay, nền văn minh nhân loại đã vươn xa mà xã
hội đó vẫn chậm chạp, còn đầy dẫy những đêm bất trắc nghìn lẽ hỗn mang, u uẩn …
Chuyện tự sự 101 entry về phương cách thành công để thu nhập chênh lệch
quá lớn của các “đại gia” ở xứ sở còn nghèo đói…chỉ là những lý giải mơ hồ, xây
dựng truyền thuyết tiểu sử cho các doanh nhân giàu có …
Chuyện nhân gian khoe khoang hư cấu bóng bẩy lên một chút là chuyện bình thường
không có gì đáng nói…và tôi cũng sẽ thông cảm mà lặng im, nếu như người ta
không rêu rao dạy đời thiên hạ, khuyên bảo các sinh viên trí thức đang chập chững
bước vào đời, lẽ thường luôn mang theo cùng một tâm trạng kỳ vọng, ước mơ thành
đạt…
Điều phải nói và đáng âu lo ở đây là: Họ...!(những người giàu có) phần lớn đều nhấn
mạnh sự “tự hào” đi từ “bàn tay trắng”, không cần có (nhờ) học thức và bằng cấp…
Ở đời, trừ những người may mắn hiếm hoi “của trời cho”, thì chỉ có hai loại
người có khả năng thành đạt chính đáng: Sự chuyên tâm và có cơ hội…nhưng đó là
sự bền lâu cần thời gian và sức lực tích luỹ từ bao đời…
Chuyện chúc may mắn! là không có bằng cấp nghề nghiệp mà vẫn có thể giàu…
Chuyện chia buồn! là đồng tiền vốn vô tư đã bị những kẻ vô tình chi phối tri
thức con người và sự trung thực, công bằng xã hội…
Trở thành tỷ phú dựa vào phát minh, sản xuất các phương tiện khoa học kỹ thuật
là điều hiển nhiên dễ hiểu…nhưng nếu nhờ vào kinh doanh mua bán, độc quyền khai
thác tài nguyên khoáng sản mà thu được vốn liếng hàng trăm ngàn tỷ đồng trong
vòng mươi, mười lăm năm từ…“không có gì”với cá nhân là một điều hết sức thần
thoại.
Nếu các bạn hỏi tôi: “Có bằng chứng gì mà suy nghĩ vậy?”Tôi sẽ trần tình
lại với 2 entry như sau mà không cần phải tính toán bất kỳ học thuyết kinh tế
cao siêu hay thâm trầm nào:
Nếu các “đồng đạo” hỏi tôi tại sao người này nghèo người
kia giàu? thì quả thật tôi cũng không biết vì sao?(Chắc do trời) Nhưng nếu
“bằng hữu” hỏi về những đại gia nổi tiếng giàu có... nổi cộm nhất trong “giới
giang hồ mà “nhân gian” thường xuyên nhắc đến! Thì tôi lại biết họ có “bí kíp
võ công” giàu từ đâu...
Nhưng giới “võ lâm” có biết thì cũng không thể
bắt chước được...Bởi vì, chính họ cũng không biết “luyện công phu”từ đâu mà họ
được giàu?(hay giữ bí mật) Vì khi được giới thị phi “giang hồ” phỏng vấn thì họ
đều bảo họ đi từ hai bàn tay trắng, làm thuê, làm mướn...không được học hành
“thư tịch” đến nơi đến chốn. Thi cử 3,4 lần vẫn trượt...lướt và nhờ vậy mà
...Giàu (?).(cấm học sinh đọc) rồi so sánh mình với ông “giáo chủ” bill gate...
Có người thì bắt đầu từ một xưởng đóng bàn ghế
học sinh nhỏ bé trong một cái làng hẻo lánh, người thì buôn bán bất động sản từ
khi không có...tiền, người thì lầm than khổ cực trên rừng kiếm củi (gỗ)... để
tìm “phương pháp luyện công”.
Muốn làm giàu “đệ nhất thiên hạ” thì phải có
hoài bão...Chẳng hạn từ lúc măc quần xà-lỏn chăn trâu ăn cỏ ở Bình định thì đã
ước mơ có máy bay(?) trị giá 7 triệu Dola "đường tuyệt kiếm"...trong
khi các bằng hữu chỉ có ước mơ “phi thân” lên nóc nhà, cành cây như trong phim
kiếm hiệp...hay chỉ được cắp “kiếm” đến trường học...
Điều quan trọng: Là sau bao nhiêu năm mà họ
lại có “võ công thượng thừa” giàu tiền như vậy? Vì thực ra, “thiên hạ” chúng ta
mới thay đổi cơ cấu kinh tế từ thời bao cấp sang hạch toán kinh tế bắt đầu từ
năm 1986. Nhưng mới chỉ là thời kỳ “môn phái” sơ khai: Bãi bỏ bao cấp một số
“võ đường”đơn vị kinh doanh sang hạch toán kinh tế tự thu chi, cơ chế “luyện
tập”kinh tế lao động theo phương thức khoán sản phẩm...
Đến đầu thập niên 90 (từ 1990 trở đi) mới có
những khung pháp lý tuần tự “thượng võ” về hợp đồng kinh tế thực sự (có
giới hạn) cho các “lò luyện công” cá nhân tham gia vào các “địa giới” xây dựng
cơ bản; Giao thông, thuỷ lợi, xây dựng, khai thác, chế biến...v...v...
Như vậy, xét cho cùng họ đi từ “sơ đẳng” bàn
tay trắng đến “nội công thâm hậu”doanh thu hôm nay khoảng 1.200tỷ đồng “nội lưc
thâm hậu” (số liệu nhân gian) chỉ trong khoảng trên dưới...10 năm(?).(Chắc
trúng số độc đắc liên tiếp vài năm, hay đào trúng hầm vàng...nhưng họ dấu...)
Tuyệt chiêu “thế võ” hàng sản xuất kinh doanh
“chưởng lực” của họ là: Gỗ và đất đai. Gỗ là “thế tấn”mặt hàng không phải ai
cũng được khai thác, mua bán được(nguyên khí)...và “môn phái” bất động
sản,khoáng sản...thì luật đất đai (1993-2003)) đến nay vẫn độc quyền, còn nhiều
sửa đổi...
Nhưng họ mới chỉ là những đại gia “đứng không
đổi họ, ngồi không đổi tên”. Còn rất nhiều đại gia “võ bí truyền” hoạt động
phái Ninja, sử dụng bí danh mà “Đạt ma tổ sư” Google cũng chịu...đừng nói chi
“tại hạ” đã dừng bước giang hồ từ lâu.
Vì vậy, muốn thành đại gia nổi tiếng trong
giang hồ, chốn võ lâm thì cũng phải biết xây dựng bí kíp huyền thoại...
Các "bằng hữu" nào làm nổi
không? “Tại hạ” cũng đành bái phục gác kiếm cho rỉ sét...tu thân trong hang
động: Than-oi.com.the gioi...
Đó là những người có võ công “thuỷ hử”…nếu bạn là người chỉ biết mài mực đèn
sách, lấy trí thức học vấn vào đời, ôm mộng lý tưởng mưu cầu hạnh phúc xã hội nhân
sinh thì phải làm sao để giàu đây? Thôi thì…Bạn chịu khó đọc một đoạn tâm sự
của chúng tôi (entry Trôi theo dòng đời…)để hiểu được trình tự, diễn biến kinh
tế xã hội vừa qua:
Thời gian trôi đi…Người ta nhìn lại mình, nhìn lại
xã hội, nhìn lại cuộc đời…để thử hỏi tại sao phải thế này! mà không phải là thế
khác..?
Phải chăng số mệnh là do môi trường, hoàn
cảnh, cá tính của mỗi người tạo nên…Và nghề nghiệp cũng hình thành tính cách,
khó thay đổi.
Không có trường lớp nào đào tạo Nhạc sĩ và
cũng chẳng có bằng cấp cho nghề Qui hoạch…nhưng. Khi làm việc, chúng tôi cũng
đã quên mất chuyên môn của mình là gì…
Chúng tôi sinh ra trong thời điểm đổi thay
lịch sử, hoàn cảnh kinh tế xã hội còn khó khăn, ngành nghề trí thức chưa được
coi trọng…thời bao cấp gian nan miếng cơm manh áo…Chỉ có cán bộ thuế vụ và…tài
xế là những “siêu sao”mong ước của những nàng…hoặc những gia đình muốn gã con
cho người giàu. Khiến chúng tôi thiếu niềm tin.
Năm 1986 thay đổi cơ chế tiền lương hay khoán sản
phẩm, chúng tôi vẫn chắt chiu từng đồng tiền eo hẹp…chưa nói là không có việc
để làm. Chuyện hẹn hò, liên lạc thăm hỏi trở thành xa sỉ khó đảm đương nổi. Sự
cách trở không gian chẳng lấy điều kiện gì để thu hẹp.
Năm 1991 thế giới đôỉ thay, mở rộng kinh tế tư
nhân. Đồng lương nghèo nàn của cán bộ kỹ thuật…tiết kiệm mới nuôi nổi mình, Có
nghĩ đến việc lập gia đình, thì cũng không nuôi nổi vợ con nghèo khó. Sự lo
lắng trách nhiệm cũng khiến người ta lùi bước…
Năm 1995 Nhiều người giàu lên nhờ khai thác
tài nguyên và các công trình xây dựng cơ bản. Nhưng hầu hết là họ không có nghề
nghiệp rõ ràng, liều lĩnh, mánh lới…Còn chúng tôi chỉ là những người bị bệnh có
học, đành phải có trách nhiệm nghề nghiệp và bổn phận trí thức xã hội…đâu đủ
can đảm lấy danh dự, lương tâm để…đổi lấy tiền. Sự chân chính học vấn! cũng làm
cho mình trở thành kẻ cao ngạo hoặc không thức thời…Chỉ có các thiết bị kỹ
thuật số (Vi tính) là giảm bớt gánh nặng công việc.
Bất cứ một sự giàu lên nhanh chóng nào đều
không được bình thường. Nhất là sự giàu có nhanh của một xã hội (cá nhân) nào
đó. Những người đã từng làm công tác qui hoạch, có nhận thức về khoa học kinh
tế xã hội, hiểu chính sách đầu tư thì đều biết rõ nguyên nhân đó! Với nền sản
xuất trong một xã hội chưa có ngành công nghiệp hoá đáng kể, thì không thể sản
xuất nhanh, nghĩa là không có xuất khẩu trao đổỉ hàng hoá nào có giá trị. Như
vậy chỉ có thể bán tài nguyên hay nguồn ngoại tệ từ bên ngoài đổ vào (có điều
kiện…)
Khi giàu quá nhanh, nghĩa là khai thác không
có qui hoạch, qui trình tiến độ…Có lẽ, đồng tiền phần lớn lọt vào tay những
người thiếu học vấn…đã làm méo mó xã hội một cách đáng buồn. Và cũng vì giàu
quá nhanh, quá dễ, nên người ta tin vào số phận hoặc…thế lực. Họ ngẫu nhiên
thường trở nên liều lĩnh, bất chấp luật pháp…một cuộc hành trình kinh tế xã hội
còn nhiều hậu quả ẩn chứa…ngày mai.
Chúng tôi không hoang mang trong nghề nghiệp.
Bởi chúng tôi quá yêu nó rồi. Vì yêu, nên mê muội…Người ta chỉ xem những điều
luận chứng chữ nghĩa chỉ là lời kinh cầu cổ lỗ…nên chẳng có ai thèm đọc. Người
ta chỉ cần những bản vẽ thiết kế đơn lẽ và nhìn đồng tiền lời lãi to nhỏ thế
nào thôi…người ta bất chấp sự đồng bộ các công trình kỹ thuật khác.
Chúng tôi không phải là nhà kinh tế học hay
chuyên gia kinh tế về một lĩnh vực nào cả. Chúng tôi chỉ nhìn trong toàn cảnh
của người tham gia làm qui hoạch: Thích số liệu quá khứ, biết điều tra khảo sát
hiện tại và suy luận được dự án tương lai…chứ không phải nhìn vào một nhóm
ngươì giàu có, một nhà máy khổng lồ vừa mới mọc lên hoặc một chiếc xe hiện đại
kỹ thuật số đang chạy trên đường phố…Nó cũng chẳng có ý nghĩa gì về kinh tế của
một đất nước. Cùng lắm nó chỉ có ý nghĩa của sự hội nhập hàng hoá…
Trong qui hoạch kinh tế xã hội một vùng nào
đó, người ta phải dựa vào địa lý, môi trường và con người ở đó. Trong qui hoạch
kinh tế xã hội một đất nước, người ta phải dựa vào nhu cầu thế giới, tiến trình
phát triển khoa học và năng lực người dân để lập phương án, hình thành ra tổ
chức, lộ trình tiến độ phù hợp…Trong đó ngành giáo dục là quan
trọng.(nhưng vẫn hãy chờ…)
Đời sống kinh tế xã hội quá hỗn mang. Tìm lối
sống thu lợi riêng cho mình thì hẹp hòi quá! Còn thiện tâm với xã hội thì chuốc
lấy nổi hận…với vợ con. Đồng tiền đang mạnh dần lên thao túng lương tâm và cả
tri thức nhân sinh con người…“Có tiền mua Tiên cũng được”…thì sao không đánh
lừa được tình yêu, lương tâm? Đơn giản hơn…Khi một xã hội mà trong đó có sự
chênh lệch giàu nghèo qúa lớn, thì đương nhiên con người phải lấy tài sản ra để
đo đạc hạnh phúc. Chúng tôi chỉ trắc đạc được những vùng đất đai rộng lớn, biết
cả tiềm ẩn tương lai…nhưng không thăm dò được đồng tiền nông sâu cuộc sống…
Năm 1998 là năm”cách mạng” thực sự cho tiêu
dùng xã hội đang chuyển dần qua nền kinh tế thị trường có kiểm soát. Nghĩa là
có giới hạn đối tượng, sản phẩm nào đó. Và chúng tôi cũng nhận ra rằng: Mình
chỉ là những kẻ làm thuê có giới hạn…quyết định. Dù là thông minh, trí thức…là
kẻ làm thuê, làm mướn thì không thể giàu. Nhưng, kẻ muốn giàu nổi tiếng
lại cần chúng tôi. Đồng nghĩa chúng tôi cũng không nghèo quá! Chẳng qua, chỉ
buồn khi thấy họ đa phần keo kiệt về đạo đức nhưng lại xa hoa về nhân cách.
Trong khi bọn chúng tôi lại không thể thưởng thức nổi thức ăn làm dị ứng, xấu
hổ nghề nghiệp, tâm hồn mình.
Chúng tôi làm khoa học kỹ thuật thì không bao
giờ lạc hậu, dù tương lai có dài đến đâu. Nhưng lại nhút nhát, không đủ
niềm tin về nhân tình thế thái, về sức mạnh đồng tiền, thì đành phải chấp nhận
thua thiệt cả chuyện đời tình ái…xa xôi.
Bước vào thế kỷ 21. Kinh tế thị trường có xu
hướng phát triển mạnh (thời tiêu thụ). Người ta ca ngợi sự làm giàu. Những
doanh nhân thường đi đôi với quyền lực. Họ làm chủ xã hội, hãnh diện xuất
hiện trên báo, đài nhiều hơn…Họ xây dựng cá nhân huyền thoại làm nhiều người
khâm phục, mơ mộng (trừ chúng tôi). Các từ ngữ kinh tế, quảng cáo khuyếch
đại dày đặc...lôi mọi người đua chen chạy theo muốn hụt hơi...
Bức tranh kinh tế rẽ sang trang mới…Siêu thị
mọc lên, đường xá mở rộng ít gập ghềnh, vài ngôi biệt thự cầu kỳ…nhưng phố xá
không gì thay đổi lớn, chỉ thay đổi các bảng hiệu kinh doanh…hoành tráng hơn:
Hàng điện tử điện máy, điện thoại di động, internet…mua bán sửa chữa xe máy.
Cũng lẫn quẩn mua đi bán lại, tiến thối lưỡng nan giữa nền kinh tế thị trường
chưa qui hoạch định hình, xây dựng hạ tầng đô thị…sai đâu sửa đó, chắp vá như
hình hoạt hoạ, thừa màu sắc thiếu chi tiết…
Thu nhập (GDP) bình quân dân số thì tăng,
nhưng khi vào nước thì dồn lại một số người tầm cỡ. Người giàu thì se xua mua
sắm vớ vẩn, người nghèo chạy vạy kiếm việc sinh nhai…
Nhiều người mê tín hơn, ru ngủ những điều
huyễn hoặc bên kia thế giới…cho kẻ có lòng tin và kẻ lợi dụng để cùng rao giảng
tư tưởng mộng mị xã hội và thiên đường…như một định mệnh của tri thức nhân sinh
mù mịt…bi hài.
Nhà máy công nghiệp mọc lên như nấm tuỳ tiện,
để cho nông dân lao đao kiếm sống. Giá trị đất đai làm rối cả chuyện đời. Quỹ
ủng hộ người nghèo nhiều năm…chưa đủ một cơn bão đi qua. Bóng đá vẫn là Vua,
luôn dành nhiều thời lượng phát sóng nhất. Người ta lấy nó làm màu cờ sắc áo,
lấy nó làm đại diện đất nước, lấy nó để ca ngợi người tài trợ giàu có…Những sĩ
phu thì liệu cơm gắp mắm, những kẻ liều lĩnh thế thần thì có nhiều cơ hội…Nhiều
người rời bỏ đất nước làm thuê, làm mướn, làm dâu xứ lạ…Nhưng hy vọng đây chỉ
là sự giao thoa của bóng tối và ánh sáng ngày mai…
Và chúng tôi…cũng không có quyền đứng nhìn, không
bám theo…mà vẫn bị lôi cuốn không cách gì gượng lại. Bởi tất cả, chỉ là những
mảnh đời bé nhỏ…xôn xao, hụt hẩng...trôi theo dòng đời.
Người có học vấn, nghề nghiệp…là trí thức tự lập, thường không giàu và cũng không
nghèo. nếu giàu cũng là hợp lý. nhưng phải cần có luỹ kế thời gian…Sự thật, các
bạn sinh viên đang bước vào một giai đoạn “tự bơi”…và dù là học thức hay bằng cấp
cao cỡ nào thì cũng hiển nhiên là cũng làm thuê…giữa thị trường còn hỗn mang
chưa định hình thực tế…kể cả tiền lương và luật bảo trợ. Sự “thả nổi”thị trường
lao động là có quá trình nguyên nhân mà phải tự mình tìm hiểu chính sách quản
trị trong nước và tiến trình điều khoản WTO…
Xã hội bình đẳng vẫn thừa nhận sự giàu có nhanh chóng của một cá nhân nào đó
may mắn (thừa kế, trúng số…)hoặc tài năng có từ nghệ thuật, kỹ thuật sáng tạo các
ngành giãi trí, nhu cầu tiêu dùng của công chúng…vì vậy, bạn không nên ngạc nhiên
khi họ kiếm tiền nhanh hơn bạn. Chỉ có một điều để tự hào…nếu là họ thuê được bạn,
nhưng không mua bán luôn tri thức của bạn…
Là một trí thức chưa hẳn bạn có tài năng, có hạnh phúc
riêng tư …nhưng tôi nghĩ muốn xây dựng nên xã hội công bằng văn minh thì chỉ có
giới trí thức mới làm được…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét