Dấu vết thời gian…
(Câu chuyện gia đình…)
(Người ta bắt đầu già vào 55 tuổi)
Thời gian đi qua có thể xói mòn mọi thứ, chỉ để lại dấu vết trên khuôn
mặt người…( Vào khoảng 55 tuổi...chấp nhận bao dung mọi sự thật)
Vì vậy, chẳng ai đòi “xin trả lại
thời gian”…có chăng, là còn chút giá trị của thời gian! Thời gian đã khắc
họa vết dấu thăng trầm và thường đem đến nỗi buồn tiếc nuối. Nhưng, sự thật của
tạo hóa luôn là ký ức, kỷ niệm xôn xao cõi đời…
Vào 20 tuổi...nàng có vẻ còn ngây thơ, lặng lẽ (?)
"5 năm tình lận đận...hai đứa cùng xanh xao" (cười)
(Năm thứ 40...tình đã già hơn xưa)
(55 tuổi...nàng vẫn mắc cỡ khi chụp hình chung)
(Tất cả đều bước qua 60 năm cuộc đời)
Người ta có thể tự ngụy biện về niềm tin thần thánh và danh vọng quyền
lực, nhưng khó lừa phỉnh lẽ phải tinh yêu nơi tâm tưởng con người. Bởi, tình
yêu là giá trị cội nguồn sinh tồn muôn kiếp, không có tình yêu thì làm gì có nhân tố "kiếp sau"…(Hình như tuổi 50?)
Cứ mỗi mùa xuân sang, ta biết thời gian sẽ đi qua mỗi chặng đường xuân
xanh. Nếu “lượm” được tình yêu ta sẽ có Tình
trăm năm. Nếu không, thì hãy “buông” để vẫn còn đó Tình thiên thu… (cười)
P/s: Hát để tặng một người…(ai cũng
được):
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét