Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Cảm tác mùa thu...(trang thơ bè bạn)



   Cảm tác mùa thu…


   Mùa thu, là mùa của thi nhân…(!)
   Không gian có điều gì đó tĩnh lặng, ẩn khuất. Lòng người chắt chiu nhiều nỗi nhớ, buồn không tên, se sắt đến mông lung. Cái đẹp của mùa thu có chút gì đó vắng lặng, đơn côi, ray rức, trầm mặc, cô liêu…Nhưng, rất dịu dàng và tha thiết, thăng hoa tâm hồn khởi nguồn từ vạn cổ.
   Dưới đây là bài thơ của Ngọc Cầm (blog Hướng Dương)! Chẳng biết nhớ ai…mà gởi tặng cho @thenhan? Chắc, mượn @ để nhớ người khác?...(hic).
   Nếu như N2Y mượn cảnh mùa thu đem gió heo may “xách chiếc lá vàng” làm bằng chứng, hành trang cho cuộc tình  ra đi…thì Ngọc Cầm lại mượn gió mùa thu “ngỡ chân ai bước khẽ” để nhớ về kỷ niệm, lưu luyến mơ hồ một mùa thu (người xưa) …xa lắc!
  
Lưu luyến mùa Thu
Tự bao giờ …
Ta thương nhớ mùa Thu
Nghe gió thoảng ngỡ chân ai bước khẽ
Nhìn chiếc lá rụng vàng sân lặng lẽ
 Lại mơ hồ như thấy dáng Thu qua
Tự bao giờ …
 Sao ai vội chia xa Ta ở lại –tiếc duyên tình dang dở
Gom chút nắng- còn thừa - mùa Hạ đỏ
Trao cho Thu- thêm hơi ấm yêu thương .
 Tự bao giờ…
 Lòng bỗng thấy vấn vương
 Mơ Thu đến- Môi thơm cười xinh xắn
 Cho Ta được - nếm vị yêu chát đắng
 Rồi để buồn - lưu luyến - mãi mùa Thu
                                             ( 01/09/2012)
                                           Hướng Dương

   Hỏi: “tự bao giờ” có mùa thu?…thì @thenhan cũng chịu, không biết? (bắt thang lên hỏi ông trời). Nhưng nếu hỏi “lá vàng” hay “gió đìu hiu” từ đâu có? Thì @ biết một chút (cười):
   - Lá vàng…bởi lá không còn xanh (hic) chỉ còn là dấu ấn kỷ niệm, dĩ vãng,  ký ức…
   - Gió đìu hiu…là gió rủ rê (hi hi), hoặc gió của mơ màng, mộng tưởng “vấn vương”, nhẹ nhàng lưu luyến…
   Nhưng, là gì đi nữa? Cũng chỉ là gợi tiếc nuối tàn phai, nhịp đếm con tim của thời gian, thuộc về quá khứ…

Tàn thu…

Từ thuở nào? Trời đất có mùa thu…
Cây se sắt đơn côi chiều quạnh quẻ
Từng cơn gió đìu hiu ngày cô lẻ
 Sầu nhạt phai tìm chiếc lá thu xa

Từ thuở nào? Em đã có trong ta…
Buông ray rức thả mùa đi gọi nhớ
Còn đâu nữa bàn tay run bỡ ngỡ
Đưa ai về nhịp bước gót xôn xao

Từ thuở nào? Tình chợt vỡ chiêm bao…
Rơi rụng hết nửa mảnh đời quyến luyến
Ôm chất ngất nhặt tim người xao xuyến
Mộng buồn tênh chết lặng bóng tàn thu…
                       
                                                 @thenhan