Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Qui Nhơn và nỗi nhớ...



Qui Nhơn và nỗi nhớ…

Trở lại Qui Nhơn nỗi nhớ vơi đầy
Gió đùa xô sóng hoa nắng đùa mây
Chiều rơi thênh thang rong đời trên cát
Nhớ tóc ai bay áo trắng mơ say
Tan trường em về bên hè phố đợi
Bàn chân đong đưa khua gót xôn xao

Về đây soi bóng nắng thắp hờn vai
Hàng dừa thương ai xoã tóc đêm dài
Tình như sương liễu vui đùa đêm mộng
Gió hát vi vu biển nhớ ru hoài…

Về đi qua phố ngõ vắng quên người
Mắt đèn soi nhớ bóng đếm ngày trôi
Vầng trăng năm xưa ai buồn treo bán
Núi đứng nghiêng vai ngóng níu tơ duyên
Bến bờ gió hẹn sóng lòng vỗ về
Ghềnh xưa vẫn đó đá mòn bao giờ

Đời như chiếc bóng lối cũ  tìm nhau
Dặn lòng đừng quên chớ nếm u sầu
Về đây quyến luyến yêu ngày thơ dại
Cảm ơn cuộc đời tôi mãi còn tôi...

                                    @thenhan
                                   
                                  

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Người xa rồi... (Ngọc Cầm)



Người xa rồi…
(Đề tựa tạm đặt tên…)
Tác giả: Ngọc Cầm


      Ngọc Cầm là chủ bút Hướng Dươngs’ Blog!
   Dựa theo lối hành văn có chút trang nhã, chau chuốt nhẹ nhàng từ ngữ…@thenhan có cảm tưởng nàng thi sĩ này có cá tính nhu mì nhưng  kỹ  tính…
   Đây là bài thơ “Người xa rồi” mà HD gởi cho(tặng) không lấy tiền nhuận bút…(cười ).
    Một bài thơ gọn gàng, tinh tế dễ hiểu…Nhưng, lại chứa đựng chất liệu đậm tính thơ ca, nghệ thuật…khi diễn tả thời gian đầy lắng đọng, đơn giản mà ấn tượng rất mạnh: “Nắng ươm buồn chiếc lá mỏng mùa thu”…và biểu cảm nỗi lòng tâm sự chỉ cần vay mượn chút không gian: “Rắc chút sương mù” gởi về chốn cũ…
   Mời các bạn thưởng thức:
  
Người xa rồi
Còn đâu đây nỗi nhớ
Nắng ươm buồn chiếc lá mỏng mùa thu
Ta tìm ai gởi rắc chút sương mù
Về chốn cũ thiết tha tình viễn xứ
Chiều bây giờ
Ta làm thân lữ thứ
Ngắm chiều rơi thương nhớ cánh hoa rơi
Thu tàn rồi, đông lạnh lắm người ơi!
Biền biệt bóng chim trời không trở lại
Người xa rồi
Xa rời ta mãi mãi
Mộng ban đầu gởi theo bóng hoàng hôn
Người xa rồi!
Còn lại áng mây vương
Thềm hoa cũ thương hoài... người xa lắm...
                                                       HD

  Thật là dịu dàng phải không? Những ngôn từ dìu dặt, khoan thai buồn nhẹ rơi…giữa khung cảnh chiều cuối thu đơn lạnh hiu quạnh:
Mộng ban đầu gởi theo bóng hoàng hôn
Người xa rồi!
Còn lại áng mây vương…
   Nghe xót xa, cô liêu cả một đời giữa khung trời thu sầu luyến ái…
   Tất nhiên, đó là cảm thụ của @TN mà thôi! Mỗi người vẫn có thể có cách cảm nhận khác nhau…
    Cảm động…nên @TN liều lĩnh đóng vai “người tình dĩ vãng”:

Xa xăm…

Người xa lắm…
Mỏi mòn chân bước chậm
Đếm ngập ngừng quá khứ mãi còn đây
Mộng thương vay đời chập chững hao gầy
Tình dẫn lối xuyên bao miền luyến nhớ

Chiều kỷ niệm…
Ta trở về bở ngỡ
Thềm hoa xưa vắng bóng cũ mùa sang
Nhặt lá rơi tìm dấu vết phai tàn
Gom đốt hết sưởi mơ hình ảo ảnh

Người xa xăm…
Ta âm thầm sương lạnh
Níu hoàng hôn gối mộng đếm cô liêu
Thả trăng thanh nghe tiếc nuối bao điều
Xoa ký ức vác hành trang rong ruổi…

                                                     @thenhan

P/s: Với Hướng Dương (Ngọc Cầm)… hy vọng sẽ giới thiệu thêm về một số bài thơ hoạ trong blog (cũ) @thenhan…cũng điệu đà như vậy!(cười cười).