Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

Nắng ngoài thềm...(thơ N2Y s'blog)



Nắng ngoài thềm…(Thơ N2Y s’ blog)
  
    

 Có lẽ, khi đã có những định luật vần lối, câu cú thì thi ca đã trở thành một môn nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ...và từ đó cũng đã hình thành nên những nguyên tắc, qui ước đối đáp thi hoạ…
   Ai cũng biết! Cách hoạ (hoạ thơ với người khác) thơ Đường Thi là rất khắt khe: Hoạ vần phải theo bài “Xướng”! Cách hoạ Nguyên vận (chủ đề và ý theo bài xướng)  hoặc hoạ Vần đối luật “bằng-trắc”(có thể khác chủ đề, khác ý). Nhưng đó chỉ là nguyên tắc của riêng một luật thơ (Đường Thi) mà đến giờ nhiều người vẫn xem đó là đỉnh cao ngôn ngữ, tính bác học (?)
   Với tôi…ở đây, không hề có quan niệm cuộc chơi nào là đỉnh cao(!) Vì nghệ thuật luôn có những năng khiếu và sở thích, nhu cầu khác nhau. Có những quan niệm làm thơ là nghệ thuật: sử dụng ý tứ thâm sâu, định ước từ ngữ! Nhưng, cũng không ít người nghĩ rằng: Nghệ thuật cuối cùng của thơ ca là diễn dạt làm thăng hoa tâm hồn người, gợi lên ý nghĩa mạch lạc rung động từ tâm tình …
   Về sau này, các loại thơ hoạ cho các luật thơ khác: 5, 8 chữ và cả thơ lục bát…Người ta vẫn hoạ (chơi thơ) theo vần của bài xướng. Không chỉ có vậy, những người hoạ thơ còn hoạ tình, ý đối đáp…hoá thân vào các vai diễn thi hoạ để giao lưu thưởng thức, mượn ý tác giả để thể hiện nên tâm tưởng của chính mình…
   Ở đây, trong “trang thơ bè bạn” @TN sẽ giới thiệu phần lớn những bài như thế, với chỉ mục đích vui chơi, thân quen bè bạn bloggers…
   Dưới đây là bài thơ…mà @TN viết cho N2Y s’ blog…nhưng cũng không nhớ rõ nguyên nhân nào? từ đâu…
  
Nắng ngoài thềm…

Nơi anh ở đông về còn bỡ ngỡ
Lạnh giao mùa thương nhớ cũng dở dang
Ngày qua ngày chân xuống phố lang thang
Bước đếm bước xua nắng về nơi ấy!

Nơi em ở có hai mùa anh thấy…
Mưa nắng đầy phố chợ gót lao xao
Lỡ gió đùa đừng khoác áo chiêm bao
Nhớ nhé em chớ “vo tròn lời hứa”
(*)

Từng giọt lạnh chạnh lòng em tựa cửa
Cõng nắng về anh tạt rớt bên song
Bên thềm hoa hong nóng cả mùa đông
Nồng hơi ấm tình ngàn năm không mỏi…

Dù thi ca lẫn rong rêu đá sỏi
Liễu cũng hờn lấp ló bến sông trăng
Khi vần iêu se sắt mộng băn khoăn
Là câu thơ ngẩn ngơ tình sương khói…
                                                  
                                                      @TN
(*) Hình như N2Y muốn “vo tròn” mọi thứ(cười)

  Với nội dung trên TN chỉ có thể suy ra là mình từ nơi xứ lạnh cao nguyên lộng gió, đang “cõng” chút nắng ấm hiếm hoi, chia bớt cho “nàng thơ” đang ngồi bên cửa sổ xứ sở nào đó…ngóng tình bơ vơ vào một mùa đông! (Có thể chỉ là mùa đông trừu tượng, lạnh se sắt tâm tình…)
   Ấy vậy, mà N2Y đã “trần tình”với ngôn ngữ diễn cảm gây bất ngờ khó diễn tả…

Nơi anh ở đông vừa tới ngõ
Gió chuyển mùa nhớ khoác áo thêm
Đừng lang thang xuống phố về đêm
Xua chi nắng phía em đang nóng?
....
Nơi em ở hai mùa gió lộng
Gió Nồm Nam khi thổi đem mưa
Gió chướng Tây kéo về lại nắng
Ai hẹn hò vo mãi tròn chưa?
...
Lưng chừng phố em ngồi tựa cửa
Chạnh thương người cõng nắng bên song
Bụm chút gió mùa đông thắp lửa
Thả trời Nam man mác nhẹ lòng
....
Em rải thơ theo chiều gió lộng
Lời tung bay về phía người thơ
Xếp vần yêu trọn nét đợi chờ
Em ngờ nghệch, ngẩn ngơ, ngơ ngẩn...

                                                       N2Y
   Hiện thực quan sát, diễn đạt thời tiết, khí hâu… cho ta biết vị trí địa lý một cách ngắn gọn, rõ ràng đã là đều chắc chắn ấn tượng! Nhưng 4 câu đầu là nghệ thuật giao lưu gây cho người ta dễ rung động…mang tâm tính dịu dàng của một người phụ nữ mềm mại…
   Sự ngờ nghệch, ngẩn ngơ…làm chúng ta vương vấn nỗi hoài mong!
   Nếu người ta nói “Văn là người”…thì buộc @TN lại liên tưởng: Thơ…chính là tâm hồn và mong ước tự đáy lòng! Có như thế…mới thật sự là nguồn thơ đậm chất nghệ thuật, khát khao, in đậm kí ức khó quên…Cảm ơn!