Nỗi buồn của lòng tự trọng…
(Suy tư…)
Trong
những năm gần đây, báo chí trong nước cũng đã có cố gắng đưa vài thông tin,
nhằm
ngụ ý
khuyến cáo công
dân của mình, tránh bớt những hành động tật xấu trong sinh hoạt, ăn uống, cư xử
thiếu ý thức nơi công cộng…vì nó đã làm cho hình ảnh người Việt trở nên xấu xí
dưới đôi mắt của người nước ngoài…
Đây
là hình ảnh chụp (của Yahoo đăng) những bảng “cảnh cáo” đang dán, treo những nơi
công cộng trên đất nước Thái Lan và Nhật. Tất nhiên, là ai cũng hiểu là chữ Việt…chỉ dành cảnh cáo riêng cho đối tượng người Việt!
Khi đọc và nhìn những tấm bảng này chúng ta
nghĩ gì? Hẳn, ai là người Việt cũng đều buồn và xấu hổ…
Nhưng,
xấu hổ cũng chẳng nghĩa lý gì? Khi mà nhiều người vẫn chậc lưỡi chống chế do hoàn
cảnh, đổ thừa giới hạn cho vài cá nhân “con sâu làm rầu nồi canh”…Có người còn nói
với tôi rằng họ thấy rất bức xúc và tự ái…dân tộc?
Tự ái
hoặc biện hộ không làm cho chúng ta trưởng thành và văn minh hơn. Tự ái, cũng
chỉ là sự cảm xúc tức thời, phản ứng giữa ranh giới tốt và xấu. Còn biện hộ? Thường
chỉ khiến chúng ta mãi luôn đi mò tìm những khẩu hiệu tự ca ngợi, khoả lấp, ru
ngủ…
Với
tôi, thì đây là cách họ cư xử với những người không có lòng tự trọng…vậy, Lòng tự trọng là gì?
Có một
định nghĩa “Lòng tự trọng” có đầy trên trang mạng, gần như trở thành sách giáo
khoa:
“ Tự
trọng là tự yêu, tự
thích chính mình. Nó không mang tính chất khoe khoang hay tự
phụ,nhưng là sự tự
tin ở mình và ở những việc mình làm.”
Mới nghe qua, có
thể nhiều người gật gù theo? Nhưng , với tôi nó lại là một định nghĩa tồi tệ,
nhầm lẫn…thiếu cả bút pháp văn chương với cả nghĩa từ chấp vá “tự
yêu, tự thích, tự tin” và rất tối nghĩa “ở những việc mình làm”??? Ấy vậy, có
nhiều người đánh “dấu thích” (đúng) mới lạ…
May
thay, có một câu định nghĩa khác (ít người quan tâm):
“Tự trọng là tự biết tôn trọng mình, bằng cách không làm
điều gì sai quấy để ai đó có thể dựa trên điều sai quấy đó mà xúc phạm đến danh
dự hay bản thân mình.”
Nhưng
đây! Lại chính là câu định nghĩa chính xác gọn gàng cả ý tứ và hệ quả…
Không
phải vô tình, người ta nhắc đến hạnh phúc là thường kèm theo sự bình đẳng. Nghĩa
là không tôn trọng lẫn nhau thì làm gì có bình đẳng? Và…một điều rất đơn giản là:
Ai có thái độ, cư xử không tôn trọng người khác? Thì người đó cũng chẳng có tí
xíu nào lòng tự trọng nơi họ…
Một
nền giáo dục nếu chỉ xem những đứa trẻ là cục đất xét, để uốn nặn hình hài, hành
động…Thì chắc chắn chúng không thể kiến tạo suy nghĩ, không tự xúc cảm gầy dựng
tâm hồn…và đương nhiên là không hiểu biết đến lòng tự trọng! Chúng hoạt động
theo bản năng sinh tồn(!)
Trong
mục đích giáo dục: Châm ngôn, mục đích “học nữa học mãi”, “vì lợi ích mười năm
trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người”…nghe rất hay ho cho một trường hợp,
xu hướng, quan điểm nào đó! Nhưng, nếu ngôn ngữ sách vở sáo mòn, lấy giáo dục làm
phương tiện lợi ích, mà không xem con người là cứu cánh tương lai?…thì nó luôn khiếm
khuyết lòng tự trọng và nghèo nàn tư duy cao thượng (?).
Chẳng ai tin tưởng xây dựng lòng
tự trọng dưạ trên những điều tự hào, tự kỷ? Và cũng chẳng ai hãnh diện mình
là kẻ được người khác xem là phương tiện cho bất kỳ lý tưởng nào? Và chắc chắn
hơn nữa là không ai lấy làm vinh dự khi suốt đời chỉ làm học trò kẻ khác? (lạc
hậu)
Người
ta tìm kiếm lòng tự trọng ở đâu và đem
lại kết quả gì?
Lòng
tự trong không tồn tại trong môi trường giả dối, thiếu trung thực…
Lòng
tự trọng không vay mượn sức mạnh giai cấp, quyền lực …nhưng, nó lại xây dựng được
nền móng văn minh, chứng minh lòng tin, tạo bình đẳng, hạnh phúc cho con người và
xã hội...
Lòng tự trọng luôn có trước những kẻ thông
minh, anh hùng…bằng ý thức nhân sinh, thói quen tập tính văn hoá cộng đồng. Và tự
nó mới đủ năng lực, điều hành kiến thức và đủ khôn ngoan của con người can đảm…
Chỉ
cần có lòng tự trọng…thì con người đã tự thể hiện nền văn minh xã hội bắt nguồn
từ đạo đức cá nhân, mà không cần học thuyết luận điểm nào giáo huấn.
Ở nơi
đâu không có lòng tự trọng…thì chân
lý, lẽ phải ở đó trở thành miếng giẻ rách…
Nỗi
buồn của lòng tự trọng rất rõ ràng…khi
người ta không biết tôn trọng mình, tôn trọng những người xung quanh.(!)