Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Bài tình thơ số 2 (Tình xuân xưa).


i tình thơ số 2
(Tình xuân xưa)

   Bài thơ này @TN cũng viết 8 câu đầu dựa theo “thất ngôn bát cú”. Theo tôi cái khó nhất của luật Đường thi ở chỗ câu 5 và 6. Vì không chỉ niêm luật, đối từ…mà còn mang tính “luận”(triết). Vì vậy không ngạc nhiên hôm nay vẫn có nhiều người vẫn còn mê thơ Đường luật bởi tính “bác học”, nghĩa sâu xa của nó (!)Suy nghĩ đi tìm từ đôi khi rất hấp dẫn và thú vị...
   Riêng 6 khổ thơ sau…@TN viết theo dòng thơ mới (phi cổ điển). Phong trào thơ mới ở xứ chúng ta đã xuất hiện từ thập niên 30 thế kỷ trước (gần trăm năm ). Những nhà “thơ mới”nổi tiếng bắt đầu từ Phan Khôi, Thế Lữ, Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử…
   Thực ra, @TN cũng có cảm thấy “Thơ mới” hình như đã có một vài biểu hiện ở cả Bà Huyện Thanh Quan, Hồ Xuân Hương, Nguyễn khuyến, Tú xương…và nhất là Nguyễn Bỉnh Khiêm (gần 500 năm). Họ vẫn theo phong cách niêm luật thơ Đường nhưng “đối ý, đối từ” phóng khoáng hơn…(?)
   Có lẽ, điều quan trọng…thơ sau này hướng về con tim nhiều hơn (cười)!


Tình xuân xưa

Định khúc bên đời lối ngẩn ngơ
Đường hoa nhạt nắng ngõ mây chờ
Xôn xao gió quyện đùa xuân mộng
Quyến luyến môi cười thả giấc mơ
Tình đến mùa phai màu đổi sắc
Thuyền đi nước bạc bến thay bờ
Duyên tan nỗi nhớ còn đâu đó
Một đoạn tơ vàng nửa mảnh thơ .
Ai ngỡ cho ai từ bao giờ…
Mà ngờ gặp gỡ đã yêu nhau
Thanh xuân nghiêng nón tình trong mắt
Hoảng hốt ta ôm dạ vương sầu…

Tình nói tình đầu em với tôi
Một mùa xuân mới thứ hai mươi
 Là mùa xuân lạ tay run rẩy
“Rơi nón tình trao anh mất rồi…”

Em biết? Rằng tôi tự thuở nào
Tay trơn nuối tiếc buồn xanh xao
Hoang mang lạc lõng về ngõ tối
Nên ngại đời em gối trăng sao…

Tình biết cuộc tình đã dại khờ
Thời gian chờ đợi vợi yêu đương
Cố hương tìm lại người xưa cũ
Ngõ vắng nhà ai pháo nhuộm đường

Em trả lại tôi những bức thư
Thơ buồn từng giọt nhoà tương tư
“Hoa đời phai ép tình khô héo”
Chợt hiểu từ đây thôi giã từ…

Tôi đốt tình thư nắng đong đưa
Hong mùa trống vắng gió xuân đùa
“Sao em không chờ câu ly biệt?
Cho người tình lỡ đến tiễn đưa…”

                                       Thế Nhân