Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

Vịt trời...



Vịt trời…
   (Câu chuyện tâm tình ngày 8/3…)

   Tại sao? người ta có câu nói “Con là nợ, vợ là oan gia”…chắc đây là châm ngôn cảnh báo nợ đời của mấy ông nam giới đã từng gian nan, lận đận …

    Nghe cũng sợ, nên đành nhịn thèm…Híc, nhưng đến ngoài 30 tuổi bỗng dưng quên mất!? Chẳng biết cáo dzụ kiểu gì? Gáy ò ó o…tò te năn nỉ rước một em “oan gia” về ngủ chung để khỏi sợ ma…

   Tưởng rằng chỉ có đôi ta…ai dè! nàng “oan gia”vui tính, hô biến thế nào ra 2 của “nợ”chỉ cách nhau năm một, mới siêu “mắn”. Hai cục nợ nầy hổng có cánh…chỉ mặc váy đầm củn cởn chạy trong nhà, ngoài sân kêu kép kép: Ba ơi!…mới phiền.

   Đi đâu cũng bị hỏi thăm: Hai con “vịt giời” thế nào? Ông ngồi mâm trên hay mâm dưới? Nó biết bay chưa? Hừ! nghe nói dễ nổi khùng…(điên thiệt)

   Nhưng miệng thói đời quan niệm lề lối “phong tục lễ giáo” mà…chẳng trách chi(?) Chỉ khổ là chúng nó quấn quýt với mình quá xá…đứa ôm cổ, đứa ôm chân nên phải thay phiên ẵm bồng cả hai. Phiền thêm nữa, là đi công tác xa, phải thay phiên đem theo một đứa cho đỡ nhớ…(đúng là nợ).

  Nuôi “vịt trời”…thì không phá phách lắm! Nhưng mất thời gian chăm sóc dày dép, áo quần tóc tai phải gọn gàng, sắm sửa đồ chơi bếp núc, búp bê đầy phòng…lại mè nheo khiếp lắm!

   Đánh đòn chúng nó, thì sợ sau này lớn lên gặp thằng chồng vũ phu…nó lại nghĩ đó là chuyện bình thường, rồi cam chịu, cũng chẳng hay ho gì…?

   Còn nếu dùng roi vọt…3 vòng? E ngại không biết bụp vào đâu? lỡ mai này thi hoa hậu nó…chông chênh. Uýnh vào chân sợ để sẹo, khó mặc váy ngắn khoe chân dài chân ngắn…(sợ đủ thứ)!

   Đó là lúc còn chút xíu, tì tí ti…khi vào cấp 3 mới bực! Nó làm như ba của nó là “chàng trai xa lạ” không chịu ngủ chung gường với bố mẹ, đòi phòng riêng để dễ nằm nướng…mơ mộng. Tính tình lúc nắng lúc mưa thất thường như trời tháng sáu. Cười rạng rỡ như mùa xuân, gắt gỏng hơn mùa hạ, mùa đông thì màu mè, còn thu sang chợt biến thành nữ sĩ…ghi ghi bâng khuâng, chép chép nhớ nhung “cô liêu” với người dưng lạ hoắc…(kỳ thiệt). Và cũng từ đây, thỉnh thoảng mới thấy “đời con gái” không chỉ bốn mùa một năm, mà đôi khi lúc đẹp, lúc xấu trong một ngày…

   Nhưng tuổi mười 16 trăng tròn…“Vịt trời” đỏng đảnh muốn biến thành thiên nga cũng hổng sao. Vì đôi khi, mình cũng tưởng là 2 nàng công chúa đang mơ màng dạo chơi, quang lâm tệ xá nữa là…huống chi người ngoài?

   Vào đại học, tưởng mừng! Ai dè, lo hơn…vì lúc này vịt đã có cánh nên vỗ bì bạch bay lên bay xuống, bay xa tít. Có chuyện cần mới gọi về nhà…ham dzui quên tuốt! Mà cũng phải, theo định luật thế hệ: Ngày trước mình còn trẻ khoẻ…bây giờ, chân chùn gối mỏi, tìm bờ vai vững chãi khác để tựa lâu dài là quá đúng…Có lẽ thế! Nên một vài ngày không xa, chúng nó có thể hí hững lên xe “bông”, bỏ lại những điều phiền phức mình phải thu dọn, gói ghém…Ôi, thời gian nhanh quá!

   Chưa hết, những chuyện “bật mí” chỉ nói với “oan gia”(tự ái thiệt)…khờ quá! mấy chuyện hờn giận, ngu ngơ: Tình xa, tình gần, tình mê mãi…phải hỏi: “kẹp kẹp, con trai ngu cái gì hả ba?” thì chắc cũng đành phản bội đồng giới hé lộ mấy tuyệt chiêu “bay lượn” dzụ trai…biến mấy “thèng” trở thành “Con nai vàng ngơ ngác…”

   Nhưng thành thật mà nói…nếu là trách nhiệm? thì dạy chúng nó điều gì đây? Dạy theo phong cách sống hiện đại phương tây ư? sợ chúng nó hưởng hạnh phúc trôi nhanh quá! Dạy lễ giáo khổng tử hả? Gặp trường hợp bi ai…khó thoát khỏi cái lẩn quẩn, dây dưa nặng nghiệp thân phận đàn bà…

  Chuyện “nợ” con trai? là nợ giòng họ, láng giềng, xã hội…tranh đấu, khôn nhờ dại chịu. Còn “nợ” con gái là nợ hạnh phúc nhân duyên. Thế nên…cái của nợ “vịt trời”cũng lắm thứ thị phi…xót xa chim trời cá nước, trong nhờ đục chịu. Nợ kiếp hồng nhan lối đi hạn hẹp, tìm đâu tri kỷ? Có khi “một gánh hai sương”, sầu đơn lẽ bóng…

  Suy cho cùng , cứ ngỡ chúng nó “nợ’ mình? Đâu ngờ, nghĩ lại thấy mình ham vui với “oan gia”, nên đành “nợ” con cái mang nặng kiếp người…vất vả mưu sinh, gian nan yêu thương đầy may rủi, những vô thường.

   Mong sao cái “nợ”nầy! thiên hạ đều giống nhau. Xin mọi người có hiểu một chút thương vay? Trả nợ cho người này, là để thương vay cho người khác! Ơ hờ…  

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Cội nguồn lẽ phải...



Cội nguồn lẽ phải…
   (Qui Nhơn niệm khúc…)
   Vậy là hơn nửa đời người trôi qua, Tôi mới tìm về nơi đây…
   Khi ra đi không hẹn ước, nên trở về chẳng ai ngóng trông. Thời gian vần vũ, đời người hao mòn theo ngày tháng, gian lao sinh tồn cơm áo,  gạo tiền, đấu tranh giành dựt…
   Tôi muốn gạt bỏ tất cả những mưu toan, tham vọng…những cuộc làm ăn xa hoa phung phí, trò đùa truy hoan men say ngu xuẩn…những bỡn cợt, rêu rao “ý thức” hệ luỵ nhân sinh chỉ để đố kỵ tước vị, mưu cầu danh hão, bám víu những đồng tiền cạm bẫy phi lý...
  Chính vì vậy! Tôi phải trở về thôi…về quê hương thơ ấu tìm lại mình, tìm lại bóng dáng trẻ thơ, thời niên thiếu…mà thói quen vụng dại ngày xưa còn đẹp hơn cả tri thức tính toán sâu xa của ngày hôm nay…
   Cảnh vật thay đổi, con người thay đổi, có lẽ không gian cũng thay đổi theo…Nhưng những hạt cát kia, những làn sóng biển gọi nhớ xô bờ của Trịnh Công Sơn không có gì thay đổi cả…tháp chàm Chế Lan Viên và vầng trăng của Hàn Mặc Tử cũng không hề đổi thay! Nguyễn Huệ vẫn đứng đó với quá khứ oanh liệt, gợi nhớ vài điều phiền muộn…Tôi mừng, vì tôi vẫn còn là Tôi, dù tâm hồn đã bị đánh cắp từ xa xôi…dạo ấy!  bao năm không biết?
   Vẫn khói thuốc lãng đãng mong manh, ly cà phê ngọt đắng…Tôi ngồi nhìn dòng đời trôi, giòng người trôi…Dòng đời êm đềm, giòng người bão tố! Một chút xa xăm lạ lẫm tôi vẫn thấy mình hạnh phúc…Vì hạnh phúc Tôi giản dị và đơn giản như nỗi nhớ…Và may thay, cảm ơn đời! vì ta còn cái gì để nhớ?
   Trí nhớ bỗng hoang sơ trôi về miền quá khứ hoa mộng, xen lẫn nhọc nhằn và âu lo. Quá khứ với những điều thơ dại nhầm lẫn không thể quên: Những không gian, chân dung, nụ cười kỷ niệm, bước chân đi qua đời mình vừa đó vội xôn xao, rồi đi xa thời gian lặng lẽ…những xáo động đầu đời ngây thơ bên cửa sổ yêu thương dậy thì, ngại ngùng dấu ái nơi tâm hồn mới lớn…
   Tôi đã biết ngắm mây trời lang thang từ thời thơ ấu, biết chạy chập chững không hàng lối qua những đồi cát trắng đục hoang vắng, cụm cỏ lưa thưa với những bông hoa sim tím đong đưa giữa chiều vàng quạnh quẻ…và đứng tò mò, ngạc nhiên nhìn sóng biển thì thào không biết bắt nguồn từ nơi đâu?
   Trí nhớ con người lúc vui, lúc buồn…có khi kiêu hãnh, nhưng cũng có lúc xót xa.  Sự kiêu hãnh thì dành cho nhân cách, còn sự xót xa thì dành cho những điều quyến luyến. Nhân cách sẽ đem đến cho ta sự tự đắc tâm hồn, còn luyến ái mới thật sự thuờng làm cho mình sang trọng…dù sang trọng trong  phút giây.
  Nhưng thời niên thiếu của tôi  là một trời đầy bom đạn, xã hội biến động, có giai đoạn bình yên xen với ngày tháng bão lửa chiến tranh không ngơi nghĩ…Nhưng đó! là những tháng ngày nuôi dưỡng lớn khôn, cảm nhận được những điều yêu thương mất mát, nhìn thấy rõ những khuất lấp cuộc đời và hiểu được dòng cuộn bi hài của lịch sử, trong tính cách anh hùng của nhân loại…
   Tôi chỉ muốn trở về đây một cách lặng lẽ, một chút phù du của thời gian, để hoài cảm không gian xưa cũ, dĩ vãng đong đưa…những bóng dáng thân quen như mơ hồ, tràn về ngập ký ức…cội nguồn!