Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

NGẠI...(Thơ Thục Nguyên 3 )



NGẠI (Thơ Thục Nguyên 3)

Lời bạt:
   Giới thiệu về thơ Thục Nguyên với chỉ 1,2 bài là không đủ. Dù thi sĩ chỉ có duy nhất một nỗi niềm…nhưng, lại có rất nhiều cung bậc “thao thức” tâm tình riêng từ mọi nguồn cơn gợi suy tư …
   Quan niệm thưởng thức về thơ có nhiều cách “tiết tấu”khác nhau. Đôi khi nhờ có biệt tài “xuất khẩu thành thơ” hoặc vài câu “ngẫu hứng”cũng có đỉnh cao tư duy thơ ca… Tuy vậy, thi pháp luôn là văn hoá nghiêm túc để nâng cao cho một bài thơ có giá trị ngữ văn…Và có vẻ như Thục Nguyên nghiêng về thiên hướng này! Dù rằng ta thấy thi sĩ có thừa những ngôn từ chắt chiu hay phóng khoáng vốn đã tạo nên  ngữ điệu âm nhạc: Mong manh, ngẩn ngơ…nguyên sơ, tàn phai, định đời, cung bậc…tinh khôi, chơi vơi, quay quắc, rêu phong, u ẩn… xen lẫn với đất trời, trăng thanh, cỏ cây, hoa bướmđã trữ tình hoá hiện thực, ẩn hiện lãng mạn trong dạ khúc tâm tình của thi ca… 
 
   “Ngại” là một tính từ được dùng cho nhiều lý do khác nhau. Nhưng ngần ngại hay ngại ngùng trong tình yêu là một định từ gây cảm giác thao thức và bâng khuâng…

    Những bài thơ có tựa đề “Ngại” có rất nhiều trên văn đàn…vì ban sơ gặp gỡ hay kỷ niệm dấu yêu luôn có khoảng cách đắn đo, cung bậc “ngại”! Nhưng…điều ái “ngại”trong thơ Thục Nguyên có cái gì đó bắt nguồn từ quá khứ cho đến dài lâu…(cười): Ngại nay thơ bạc phụ người xanh xưa, Ngại tay chạm trái tim cuồng si ai, Ngại chân lạc lối tình vương thuở nào, Ngại lay động nỗi niềm riêng ngủ vùi…Tất cả (4 điều) Ngại của thi sĩ rất miên man hệ thống và tình tự…hy vọng sẽ khiến cho tâm tình trở nên mạch lạc và để lòng người bao dung hơn (?)
  
   Đây là bài thơ làm theo thể lục bát! Nhưng, vần và luật được khai phóng rất hồn nhiên, ngôn từ ẩn dụ gợi cảm như đã mặc định (gói, hứng, chạm, lịm, mượn, huyền mộng…) và đối từ “đổi thay” (bạc-xanh; nắm- buông…) hay do d: chần chừ, ngập ngừng , phân vân… đều liên quan đến nội dung “Ngại”! Điều đó khiến ta không còn quan tâm đến thể loại, vần điệu nữa…mà chính điều tâm sự, ý muốn của tác giả nằm trong hạn định: “Giăng thơ cột  khúc định đời tìm nhau” và cho nên thơ được kết luận bởi, vì…khó lãng quên bàng bạc theo thời gian khi bị: “Nhớ thương mấy độ nhạt màu tóc xanh.”

   Đây là bài thơ có vẻ như lời trần tình”lấy làm nhan đề cho thi tập“NGẠI”(?)…mà tác giả (Thục Nguyên) đã đôi lần nghi ngại vấn đáp về “Ngại”…Nhưng rồi, đành phải:
“Cuối cùng cũng viết cho người
Giăng thơ cột  khúc định đời tìm nhau”
Ngõ xưa cung bậc tình đầu
Nhớ thương mấy độ nhạt màu tóc xanh.”
 NGẠI…    (Thơ: THỤC NGUYÊN)
Đôi khi muốn gói chút thơ
Tặng người như buổi nguyên sơ tặng người
Chần chừ nửa định nửa thôi
Ngại nay thơ bạc phụ thời xanh xưa

Đôi khi muốn hứng chút mưa
Rắc lên kỷ niệm xa đưa trong hồn
Ngập ngừng chợt nắm chợt buông
Ngại tay chạm trái tim cuồng si ai

Đôi khi muốn mở u hoài
Rủ em về nhặt tàn phai cuối đường
Mơ hồ lá rụng chiều sương
Ngại chân lạc lối tình vương thuở nào

Đôi khi muốn mượn chiêm bao
Vượt đêm huyền mộng đi vào cõi em
Phân vân gió lịm bên thềm
Ngại lay động nỗi niềm riêng ngủ vùi

Cuối cùng cũng viết cho người
Giăng thơ cột  khúc định đời tìm nhau
Ngõ xưa cung bậc tình đầu
Nhớ thương mấy độ nhạt màu tóc xanh.

P/s: Trong Video-clip là hình ảnh của Hồng Hạ (Con gái thứ của @thenhan). Dù nhăn nhó cũng bị đem làm tài tử (hì hì).

2 nhận xét: