Khúc xuân thì
Từng bước xuân đi buồn ngõ vắng
Đâu đây nhung nhớ lối ta về
Nhịp đời vẫn thế tình còn đam mê
Mùa nhớ trên làn môi ngập ngừng
Bờ mắt rêu xanh hờn chăn chiếu
Nghe trong hương tóc đếm phai màu
Đợi hoài cơn gió tựa rung lá sầu
Xuân đến mang đi đã bao lần
Tìm trong kí ức tiếc bâng khuâng
Hoa bướm thênh thang mùa hương phấn
Giờ còn đâu nữa sắc xuân xa rồi
Điệp khúc vơi thời gian nhạt nhòa
Người đến lao xao đời lữ thứ
Cho nhau một thoáng bóng xuân thì
Gọi miền dĩ vãng tình si mấy mùa…
P/s: Năm nay, hưởng xuân dài ngày…vì chơi hoa Vạn Thọ mà lại siêng năng tưới nước đều đặn làm bông tươi hoài…à! Chắc năm sau, dù có đắt tiền cũng liều thử mua hoa mang tên: Hồng, Lan, Huệ, Đào…gì đó, về chưng cho mau tàn đời (le lưỡi). Vì, nếu nghĩ tết lâu quá người ta tưởng mình già mà ham dzui…
Đầu năm mới! Ngồi đọc những tin tức báo chí…trông
thấy có cả chuyện buồn và chuyện vui. Chuyện buồn: Là những thông tin về tai
nạn giao thông, đánh lộn nhau, lễ hội hỗn mang. Còn chuyện dzui là…Hic, "giáo sư"
viết (thơ) tặng câu đối Hán-Việt mà học vẹt nên lắp ghép từ ngữ lẫn ý tứ bị trớt
quớt, chưa học văn hóa hôn mà đòi “chụp” hun hoa hậu…(thấy ẹ)? Nhưng, chuyện đời cũng như chuyện xã hội:
Những điều vụng dại, ngông cuồng hay ích kỷ khi đã lộ diện…thì nó sẽ thuộc về
quá khứ lỗi lầm ở tương lai(!) Bởi, mùa xuân sẽ đến hoặc sẽ luôn trở lại!?
Riêng, @thenhan thì thích mùa xuân để ngắm
nhìn(hấp háy) các bông hoa tắm mùa khoe sắc! Nên lúc nào cũng muốn thời gian
của xuân thì kéo dài vô tận…ít nhất là qua ngày 8/3 (hì hì).
Tuy vậy, định khúc thời gian thường giới hạn?
“Khúc xuân thì” là mượn đỡ thơ-nhạc rêu rao, van xin đời thắp thêm chút nắng tỏ
tình (cười)! Đọc hoặc nghe xong…mong “hoa”bên kia đừng nóng vội và “bông”nơi
này chớ vội tàn phai...(Đa tạ)!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét