Nhạc khúc Pleiku…
Lần
đầu tiên đến Pleiku (1972) cũng vào tháng 7 mưa dầm dề, mây xám nặng trĩu, bầu
trời thấp lè tè (cười). Nhưng, khi trở lại tháng 11 thì núi rừng tây nguyên
bỗng rực rỡ vàng hoa Dã Quỳ, phố Pleiku có chút gì đó hoang sơ, thơ mộng và đẹp
quyến rũ lạ lùng…
Sương
chiều vương nhẹ hàng thông, góc phố…khiến ta có thể dễ dàng cảm nhận đâu đây hồn thơ Vũ
Hữu Định (Phạm Duy phổ nhạc), một bức tranh hiện thực diễn cảm không
cần cầu kỳ, nhưng vô cùng nghệ thuật:
em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
nên em hiền như mây chiều trong…
Pleiku ngày nay không còn “đi dăm phút đã về chốn cũ” như xưa nữa…thời
gian quá nhiều thay đổi (?) Nhưng, thỉnh thoảng ta vẫn bắt gặp đâu đó vài khoảng không
gian hờn lạnh cô đơn, hoặc trên lối dốc phiêu lãng vẫn phơi tình nằm nghe nắng
mưa (le lưỡi)…
Người Pleiku hiền lành, gần gũi và tình cảm phóng khoáng như điều
vốn dĩ của những kẻ tha hương. Không gian, cảnh vật và thời tiết đặc biệt nơi
đây vừa dầy dạn vừa hư hao (cười) cũng đã tự sản sinh ra rất nhiều tính cách nghệ
sĩ, chất liệu mộng mơ. Tuy vậy, họ không chuộng các lối mòn hư danh hay vọng
ngữ ồn ào nghệ thuật …
Với những
cuộc tình Pleiku? Tôi vẫn tự nhận mình là người đến muộn, nên chỉ cố gắng lượm
lặt được một vài nốt nhạc, dạo khúc để mà “còn chút gì” tâm tình “để nhớ”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét