Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Ngày ấy xa đưa...



Ngày ấy xa đưa…

Chàng quen nàng giữa rừng cây hoa nắng
Đường về chiều tràn ngập ước mơ xa
Lời trao nhau dặt dìu điệu thi ca
Trong mắt biếc ánh lên niềm lưu luyến…

Nàng đã đến giữa khung trời luyến ái
Trãi mông mênh nhung nhớ với trăng sao
Toả hương thơm nơi hoa lá ngọt ngào
Mà bao lần làm tim nàng thổn thức

Mọi cỏ cây đều giật mình thức giấc
Vì ở đây có tiếng nhạc yêu đương
Hơn một lần chim chóc ở ven đường
Đã trở hót khi chân chàng nhộn bước

Trên trời xanh trãi lụa dài tha thướt
Lượt gió xuân về suối biếc dậy reo
Ngàn cây cũng uyển chuyển hùa theo
Như đùa giỡn cùng không gian tình ái

Và tình yêu muôn đời là thơ dại
Là đam mê khắc khoải lẫn đau thương
Là hi vọng, bi ai chốn tình trường
Là gặp gỡ chia ly chờ hội ngộ
Yêu nhau đi! Cho đất trời bỡ ngỡ
Để thần tiên phải hoảng hốt bay xa
Cho nhân gian e lệ nét ngọc ngà
Để quỉ ma thụt lùi vào bóng tối
Và còn đây, còn đây muôn ngàn lối
chỉ đôi ta sánh bước sống thênh thang
Thì đôi ta luôn mãi được bình an
Ôm nhau giữa thế gian đầy hoang vắng…

Nhưng cuộc đời? nhân sinh đầy trĩu nặng!
Vạn  ước mơ đâu chỉ một đôi ta…
Chàng hoang mang lận đận kiếp phôi pha
Nàng lỡ hẹn chia xa đời hai lối…
Rồi từ đó tình xưa đành đứng đợi
Nhớ đường về nhưng lạc nẻo năm xưa
Để thời gian vần vũ cuốn xa đưa
Giữa  tinh tú có hai vì sao lạc…

Bến hồng trần cỏ cây đều ngơ ngác
Bơ vơ buồn chàng cất bước ra đi    
Và chao ơi! hoa lá, nhạc cầm thi
Đã vất hết giữa quãng đường điên dại
Nàng ngậm ngùi thương vay đời ân ái
Lời ru con ru phận gái thuyền quyên
Nợ cõi người cho quá khứ ngủ yên
Nợ quyến luyến sợ tình người chia rẽ

Có những đêm mưa sầu về quạnh quẻ
Hay chiều về gió thổi bóng chơi vơi
Chàng xót xa ảo mộng ánh sao trời
Nàng nuối tiếc hư hao tình đã mất…

                                                @thenhan

2 nhận xét:

  1. Xưa chia ly, một câu anh không nói
    Mây u buồn cũng chia nỗi xót xa
    Giấu lệ rơi trên đôi môi hờn dỗi
    Khóc cho mình yêu thương đã vội rơi

    Từ hôm ấy đếm tàn phai màu tóc
    Gom vô vàn những chờ đợi mong manh
    Trong nỗi nhớ kết muôn lời trách móc
    Cho riêng mình và cho chỉ mình anh!

    Gởi về anh sợi tơ trời đã kết
    Những ngọt ngào của thương nhớ chờ mong
    Ướp hương đêm của đợi chờ thao thức
    Của giận hờn và cả những yêu thương!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Duyên tao ngộ cõi tình là phận số
      Cuộc đời anh lận đận thuở thương vay
      Nợ cuộc tình hao gầy từ bao độ
      Mà dòng đời xô đâỷ chẳng sum vầy

      Anh trở lại vào một ngày hoa nắng
      Chạnh lối về xác pháo lấp! Tình ơi…
      Em ra đi buông câu thề xa vắng
      Anh ngập ngừng lặng lẽ nhặt chiều rơi…

      Xóa