Bên đời đá sỏi…
Người còn đó bên đời đá sỏi
Buông phận mình lạc chốn xa xôi
Qua đồi vắng sương chiều đứng đợi
Mượn mây ngàn vớt ánh sao rơi
Người ngồi xuống bên dòng sông nhỏ
Nghe tự tình cạn bến phôi pha
Trên triền dốc trơn hồn cây cỏ
Đời xói mòn trượt dấu mệt nhoài
Về hai lối nghiêng sầu lá đổ
Nước u hoài núi nhớ đìu hiu
Đồng xanh lúa thầm thì hy vọng
Cánh chim trời mỏi gió hoang liêu…
Và như thế con đường lỗi hẹn
Bóng vịn chiều thả giấc chiêm bao
Chờ trăng sáng soi miền chạng vạng
Đưa nhau về gối mộng điêu tàn…
Ngày sẽ hết thiên đường nhân loại
Xin một lần tỏ dấu ăn năn
Người hãy nhớ con tim khờ dại
Lăn vào đời sỏi đá cũng mềm…
Cuộc phong ba theo đời mòn mỏi
Trả lờiXóaRơi bóng mình xuống bậc tàn phai
Đôi tay trống níu mùa vời vợi
Để nghe ngày đá sỏi buông xuôi
Đời nhân thế an nhiên đã mất
Người nhìn người giấu nỗi xưa - sau
Từng năm tháng xóa dần chân thật
Lạnh ngắt tình cạn đáy yêu - đau…
Đời đá sỏi hoang vu một cõi
XóaLối đi về lặn lội phù du
Đường xa lắc con tim mỏi mệt
Người phận người lạc dấu thiên thu…
…
(Hì hì, bài thơ này…(@TN) “phù du” quá he?)