Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Kỷ niệm (Thơ Thục Nguyên 2)




Kỷ niệm (Thơ Thục Nguyên 2)
 


“Kỷ niệm không là gì
Khi thời gian bôi xoá
Nhưng lại là tất cả
Khi lòng ta muốn ghi…”

   Kỷ niệm không là gì cả? Nó có thể chỉ là dấu vết của thời gian…và vết xước ấy đôi khi là vết rách tương tư hoặc đơn giản là hạt bụi đọng lại qua cuộc đời mình! Người ta có thể thấy dấu vết thời gian thường in hằn trên khuôn mặt người, thì kỷ niệm lại là dấu ấn nằm trong trong tâm khảm của ký ức…
   Ai bước qua quá khứ mà không vương kỷ niệm? Vì kỷ niệm là vết tích xôn xao của quá khứ có cả màu sắc vui buồn rong rêu và hương hoa, nhạt nhoà và vọng tưởng. Tuy vậy…nắm bắt được kỷ niệm, giữ lại chút hương xưa, ghi vài điều dấu ái là không hề dễ dàng diễn tả, tâm sự….
   Sau đây, Thế Nhân hân hạnh giới thiệu với các bạn bài thơ Kỷ Niệm của Thục Nguyên…đã gần như gợi mở một “lý giải” đơn sơ mà sâu xa về kỷ niệm đã dẫn dắt mơ hồ len lõi vào hiện thực:
KỶ NIỆM (Thơ: Thục Nguyên)

Kỷ niệm không là gì
Khi thời gian bôi xoá
Nhưng lại là tất cả
Khi lòng ta muốn ghi…

Có những kỷ niệm rất nên thơ và thật đơn giản:
Kỷ niệm là lối đi
Em về chiều cuối hạ
Quên nói lời từ tạ
         Dọc đường tiếc ngẩn ngơ

 Kỷ niệm với những điều dấu ái: 
Kỷ niệm là bài thơ
Viết xong rồi không gởi
       Úa vàng hương chờ đợi
 Tình phong kín trong ta
  
 Khi kỷ niệm là nỗi niềm ly biệt:
Kỷ niệm là bài ca
Chưa hát giờ tiễn biệt
       Những lời yêu tha thiết
Đâu nói lúc chia xa…”
  
Kỷ niệm bởi chia xa:
Kỷ niệm là chùm hoa
Không trao ngày tao ngộ
Bao thu dài cách trở
Tình ai vẫn mong manh
  
 Kỷ niệm vì xót xa:
Kỷ niệm là màu xanh
    Nhuốm hồng làm tím trời
Kỷ niệm là chút đen
Thoắt bạc để xót đời
  
 Kỷ niệm từ ngẫu hứng đến vô thường:
          Kỷ niệm không đợi người
Kỷ niệm không hẹn nơi
Khi ta vừa hướng đến
   kỷ niệm giăng đầy trời…

   Đọc bài thơ này…khiến người ta dễ thao thức ru miền kỷ niệm.  Tôi nhận ra một điều: Thục Nguyên rất cẩn thận về ngôn ngữ và dạt dào ý tứ. Lời thơ nhẹ nhàng, đơn sơ không ngôn từ cầu kỳ triết lý, nhưng lại bao hàm thi pháp luận điểm! Chắc là người…nặng tình nên mới ai hoài trăn trở, nhắc nhở lý giải kỷ niệm với chính mình (cười)!

   Thường các nhà thơ tìm cách “cắt nghĩa yêu” (xuân Diệu) hay “giải nghĩa yêu” (Hàn Mặc Tử) thì chàng thi sĩ Thục Nguyên lại ưu tư “gom” lý do về kỷ niệm? Cũng có nghĩa là giải thích “tại sao ta nhớ?”…Híc! Phải chăng nỗi nhớ là nguyên nhân của kỷ niệm (!)

   Cũng có người nói với Thế Nhân rằng:
“Kỷ niệm không nhạt nhoà
Khi thời gian bôi xoá…”
    Ừ…nếu xem kỷ niệm là do lỗi của thời gian thì cũng khó lòng mà bôi xoá được!?


P/s: Hai Video-clip dưới đây là giọng ngâm thơ  Minh Tiến và nhạc phổ cũng là của Minh Tiến. Thế Nhân thật sự ngạc nhiên về tài năng của nữ nhạc sĩ này! Bài hát được phối nhạc khí với giọng ca Vũ Vân thật tuyệt…
   Trong video…là những hình ảnh hội ngộ bạn bè thời niên thiếu ở Qui Nhơn sau 40 năm!

 

2 nhận xét:

  1. Kỉ niệm là bệ phóng
    Vào hy vọng tương lai
    Mặc thời gian trôi dài
    Ôm tình tròn trong nhau...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chà...hiếm có người lấy kỷ niệm làm bệ phóng như Mỹ Uyên đó nhen?
      Kỷ niệm là thương đau
      Lưu luyến lòng mắc nợ
      Trái tim trả nỗi nhớ
      Ký ức vay dại khờ…

      Xóa