Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

Ngôn ngữ cái chết?



Ngôn ngữ cái chết?
 (Chuyện phù du...)

  Không có cái gì bất tử! Tất cả chúng ta rồi ai cũng sẽ đi vào cõi chết, bằng cánh cửa rủi ro chật hẹp, hay ngẫu nhiên thênh thang? Xét theo chủ thuyết “cõi tạm” sẽ có cuộc đời tiếc thương ngắn ngủi hoặc chỉ là thở dài lê thê…

   Nhưng, ngạc nhiên là từ “chết”…lại có ý nghĩa mô tả hơn một ngàn lẽ một (1001) cụm từ ẩn dụ, ngữ điệu khác nhau!

   Hãy thử thu dọn mọi điều nhân gian  diễn tả cảm tính sau cái chết:
    - Từ trần, tạ thế, băng hà…là vì tôn trọng. Còn trong tín ngưỡng, tôn giáo họ gần như đã mặc định có phủ dụ nơi chốn : Về nước Chúa, về miền cực lạc, hóa kiếp, mãn phần
   - Với thân phận con người? Thiên hạ có chút phiếm luận ngữ nghĩa: Lìa đời, tuyệt mạng, tới số hoặc “đi gặp ai đó…” (đi gặp ông bà tổ tiên, hoặc…cụ Các Mác- Lê Nin?)
   - Cũng có nhiều người thấy cuộc sống là cuộc chơi phù phiếm nên có chút phóng khoáng hài hước, mai mỉa cuộc đời: Toi mạng, tiêu đời, ngủm củ tỏi, lên bàn thờ “ngắm gà khỏa thân”…(hic)
   Nhưng, đối với y học lâm sàng thì đều bị quy về khoa ngữ “ tử vong học” (cười)!
  
   Có còn gì sau cõi chết? Các nhà tôn giáo thường rao giảng nhiều nơi chốn để đến và đi. Mấy nhà chính trị thường hành khúc mượn hình tạo bóng (?) Nhân gian thì lại có nhiều quan niệm vị kỷ về sự tồn tại, trú ngụ của tâm linh(!)

   Riêng, những người rong chơi văn chương thi ca nghệ thuật…hình như nhuốm tình lãng mạn triết lý khói sương, trừu tượng tìm nghĩa yêu thương làm hành trang về cõi vĩnh hằng.  “Một cõi đi về” của Trịnh Công Sơn cũng thấy “đi loanh quanh cho đời mỏi mệt” rồi thôi, tạ từ “con tim nhân gian chưa từng độ lượng”! Phạm Duy thì diễn tả “Nghìn trùng xa cách” như lao xao tiễn biệt thực tại, vĩnh biệt để chỉ “mời người lên xe về miền quá khứ”...

   Tôi chỉ là người đời (Thế Nhân) mộng mị, cũng hơi nhiều tội lỗi dụ dỗ, níu kéo yêu đương (le lưỡi) nên chẳng dám mơ danh nghĩa, lận đận chen chân đến thiên đàng hay niết bàn xa xôi. Chỉ thích âm thầm lặng lẽ, rón rén sang ngang hẹn hò “chốn thiên thu” về nơi cuối trời nhìn mây bay…khỏi mất công đưa tiễn kiếp phù du, tốn kém cõi người phù phiếm…

Chốn thiên thu…
Ngày thôi thả nắng
Gió buông về ngàn
Bàn chân ai đó
Phai dấu địa đàng
Có con đường không lối
Dắt nhau về khuất tháng ngày trôi
Có con thuyền không đáy
Đón đưa người xa bến buồn vui
Qua đời hiện thực
Đến miền hư vô...

Tình như đã khép
Nhớ nhung đợi chờ
Đợi về nơi chốn
Gối nhau hẹn hò
Có đêm dài yên ắng
Với trăng thề soi bóng mùa phai
Có khung trời sương khói
Cỏ lá về sỏi đá tìm vui
Bên bờ mộng mị
Bến đời thiên thu…
              Thế Nhân





2 nhận xét:

  1. có hôm em nghe Ngọc Bảo hát thằng con em nó có hỏi ....Ông nào mà rên rỉ ghê thế hả bố -Em có trả lời nớ là :Ngọc Bảo đấy con thì nó có nói rằng .....Ông ấy 'tạnh' lâu rồi mà .....
    Như vậy sư phụ còn bình thiếu một từ 'tạnh' đó nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hic, 1001 cách diễn đạt. "Tạnh" mới chỉ "dừng" chưa chắc chết...(Nhưng Ngọc Bảo hát nhạc tiền chiến chỉ có chút lê thê diễn cảm chứ có rên rỉ như "mất người iu" đâu nà?)

      Xóa