Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2021

Yêu cô giáo

 

Yêu cô giáo
(Chuyện tình thơ…)
 

   Thường, ngày 20 tháng 11 hằng năm là ngày “nhà giáo Việt Nam” với ý nghĩa thể hiện lòng biết ơn thầy cô…
   Nhưng thực tế, chỉ mới có "truyền thống" từ 1982 (QĐ 167-HĐBT) mà nguồn gốc là khởi nguồn “Hiến chương các nhà giáo” ở Ba Lan- Waszawa (1949) mang nội dung công đoàn quốc tế FIRE (nhóm có 57 nước) nhằm bảo vệ quyền lợi và trách nhiệm của nhà giáo…
 
   Nhưng với Tui (cười) hễ cứ ngày này, là lại nhớ đến anh bạn “suốt đời yêu cô giáo”…
   Học sinh yêu cô giáo “như mẹ hiền”, khác hẵn với thằng bạn mình yêu cô giáo vì muốn học lớp "vỡ lòng"...Chắc bị ảnh hưởng mộng mơ, tương tư của nhà thơ lãng mạn Nguyễn Bính:  

Ước gì tôi được quen cô giáo
Để đến theo cô học vỡ lòng
Chỉ sợ trò đông bàn ghế chật
Tuổi nhiều cô có nhận cho không?
Nếu cô đồng ý nhận cho tôi
Tôi sẽ theo cô đến suốt đời
Suốt đời tôi chỉ theo một lớp
Suốt đời tôi học lớp cô thôi!
 
   Đó là bài thơ anh ta chép lại, gửi cho tôi như để tỏ tường nỗi niềm tâm sự. Nhưng không chỉ một lần? Suốt vài năm sau đó vẫn y nguyên như “truyền thống”…
   Bực bội…tui hỏi:
   - Nè, ông mần ơn nhảy ra khỏi “kiếp” thi sĩ. Nàng đó là ai?
   Vậy, mà hắn chẳng hé lộ, nói lung tung, ngơ ngác nai vàng vài cái tên…
   Tui gợi ý trộn lẫn lãng mạn với hiện thực “Trời, sao chỉ làm thơ tỏ tình”? Anh ta lại ngây thơ nhầm lẫn:
   - Tớ đâu biết đàn hát, vẽ…
   Hic, người ta nghe ca sĩ hát, ngắm tranh họa sĩ nỗi tiếng…rảnh rỗi đâu nghe mình hát? Tuy vây, Tui không chỉ ngạc nhiên mà còn có chút ngưỡng mộ sự chung thủy mẫu “người yêu lý tưởng”, luôn là các cô giáo chứ không ngoài ai khác…
   - À, mình thấy làm nghề giáo có vẻ thục nữ đoan trang, thánh thiện…
   Hắn diễn tả? Khiến mình cũng ngu ngơ mê muội, tưởng đó là “con gái của thiên chúa” hay sư cô đang đọc “kinh bát nhã”...
   Tui cũng hạnh ngộ quen biết vài cô giáo. Sau thời gian thăng trầm trở về phố thị…thấy “người ta” vẫn vô tư xinh đẹp, má thắm hoa đào leo lên xe bông vi vu, chỉ tội tình xác pháo vu quy tả tơi còn ở lại, chơ vơ rong đời hóng gió. Họa may, tìm đâu đó đôi dép mòn gót của mùa xuân nọ...

   Nhưng, dẫu sao thằng bạn “tế nhị” (nhút nhát) dễ thương của mình cũng dạy cho mình hiểu rằng đừng dại lấy “nghệ thuật” ra để tỏ tình (?) Vì ngày xưa, tài hoa như Nguyễn Bính có rủ rê được nàng cô giáo nào đâu? Tui đành bạo dạn sửa lại bài thơ (xin lỗi Nguyễn Bính) như sau:
 
Ước gì anh được quen cô giáo
Để đến xin em học vỡ lòng
Chỉ sợ người đông bàn ghế chật
Nhiều người?“Nàng có nhận tui hông…"
Nếu cô đồng ý nhận riêng tôi
Tôi sẽ theo cô học một đời
Suốt đời tôi chỉ theo một lớp
Suốt đời tôi chỉ biết yêu thôi…
 
Hic, Chả biết cuối đời hắn đang mãi mê học vỡ lòng với nàng cô giáo nào… 

2 nhận xét: