Thứ Ba, 9 tháng 12, 2025

Hoang Vu...

 

Hoang Vu
 

Nàng đứng đó giữa chiều hoang vô vọng
Tóc hững hờ như rừng núi xa xăm
Mặt trời trôi, mây chìm lắng âm thầm
Gió lá hát trên đồi xưa lặng chết!
     Người sơn nữ gùi bóng chiều tha thiết...
Lấp lối về chôn cọng cỏ buồn khô
Níu nghiêng cành che triền dốc hoang sơ
Cây trút lá phai nửa màu thương nhớ…
   
Ta phiêu du vết chân mòn dang dở...
Lối đi về mất dấu tự nghìn xưa
Để trăm năm thuở ấy quá xa đưa
Ôm khoảnh khắc thời gian trôi biền biệt
    Chân lạc bước đi xa đời mỏi mệt... 
Buôn làng giờ đã mất tự hôm nao?
Rừng xác xơ cây trơ gốc nghẹn ngào
Người hư hao, lao đao tìm xa vắng!
 
Người con gái mang nỗi niềm thầm lặng
Thuở hồng hoang bên suối nhạc rưng rưng
Lệ hoang sơ ngây dại cánh hoa rừng
Yêu thổn thức giữa mây ngàn lộng gió…
     Ta ở đó muốn ôm đời cọng cỏ
Đợi gió về day dứt lá hát ru
Thương ngày qua hò hẹn nẻo sương mù
Đồi xưa cũ cỏ non trèo triền dốc…  
 
Kể từ độ cây buồn trơ gốc mộc
Gió ngại ngùng thôi hát một dòng sông
Lũ chim rừng ngơ ngác phận long đong
Bay tan tác viễn vong đời cánh mỏi…
     Ta giờ đây, hoang vu đường không lối
 Vay cuộc tình cổ tích mấy nghìn năm
 Nợ chia ly gieo nỗi nhớ âm thầm
Tìm hội ngộ xa xôi thời phiêu bạt

Người về đây lắng nghe sầu ngơ ngác…
Vỡ tan rồi bóng mát tựa chiêm bao
Trời tương tư trơ trẻn những vì sao
 Rừng trống vắng, lao xao tình cay đắng!
     Người sơn nữ gọi bóng chiều vắng lặng
Đưa nhau về trên sỏi đá buồn hiu
Tiếng chim kêu thảng thốt buổi xa chiều
Nghe trong gió thiên thu lời vọng lại…!

                                         Trần Thế Nhân



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét