Cội
nguồn lẽ phải…
(Qui Nhơn niệm khúc…)
Vậy là hơn nửa đời
người trôi qua, Tôi mới tìm về nơi đây…
Khi ra đi không hẹn ước, nên trở về chẳng ai
ngóng trông. Thời gian vần vũ, đời người hao mòn theo ngày tháng, gian lao sinh
tồn cơm áo, gạo tiền, đấu tranh giành dựt…
Tôi muốn gạt bỏ tất cả những mưu toan, tham vọng…những
cuộc làm ăn xa hoa phung phí, trò đùa truy hoan men say ngu xuẩn…những bỡn cợt,
rêu rao “ý thức” hệ luỵ nhân sinh chỉ để đố kỵ tước vị, mưu cầu danh hão, bám víu
những đồng tiền cạm bẫy phi lý...
Chính vì vậy! Tôi phải trở về thôi…về quê hương thơ ấu tìm lại mình, tìm lại
bóng dáng trẻ thơ, thời niên thiếu…mà thói quen vụng dại ngày xưa còn đẹp hơn
cả tri thức tính toán sâu xa của ngày hôm nay…
Cảnh vật thay đổi, con người thay đổi, có lẽ không
gian cũng thay đổi theo…Nhưng những hạt cát kia, những làn sóng biển gọi nhớ xô
bờ của Trịnh Công Sơn không có gì thay đổi cả…tháp chàm Chế Lan Viên và vầng trăng
của Hàn Mặc Tử cũng không hề đổi thay! Nguyễn Huệ vẫn đứng đó với quá khứ oanh
liệt, gợi nhớ vài điều phiền muộn…Tôi mừng, vì tôi vẫn còn là Tôi, dù tâm hồn
đã bị đánh cắp từ xa xôi…dạo ấy! bao năm không biết?
Vẫn khói thuốc lãng đãng mong manh, ly cà phê ngọt đắng…Tôi
ngồi nhìn dòng đời trôi, giòng người trôi…Dòng đời êm đềm, giòng người bão tố! Một
chút xa xăm lạ lẫm tôi vẫn thấy mình hạnh phúc…Vì hạnh phúc Tôi giản dị và đơn
giản như nỗi nhớ…Và may thay, cảm ơn đời! vì ta còn cái gì để nhớ?
Trí nhớ bỗng hoang
sơ trôi về miền quá khứ hoa mộng, xen lẫn nhọc nhằn và âu lo. Quá khứ với những
điều thơ dại nhầm lẫn không thể quên: Những không gian, chân dung, nụ cười kỷ
niệm, bước chân đi qua đời mình vừa đó vội xôn xao, rồi đi xa thời gian lặng lẽ…những
xáo động đầu đời ngây thơ bên cửa sổ yêu thương dậy thì, ngại ngùng dấu ái nơi tâm
hồn mới lớn…
Tôi đã biết ngắm mây trời lang thang từ thời thơ
ấu, biết chạy chập chững không hàng lối qua những đồi cát trắng đục hoang vắng,
cụm cỏ lưa thưa với những bông hoa sim tím đong đưa giữa chiều vàng quạnh
quẻ…và đứng tò mò, ngạc nhiên nhìn sóng biển thì thào không biết bắt nguồn từ
nơi đâu?
Trí
nhớ con người lúc vui, lúc buồn…có khi kiêu hãnh, nhưng cũng có lúc xót
xa. Sự kiêu hãnh thì dành cho nhân cách, còn sự xót xa thì dành cho những
điều quyến luyến. Nhân cách sẽ đem đến cho ta sự tự đắc tâm hồn, còn luyến ái mới
thật sự thuờng làm cho mình sang trọng…dù sang trọng trong phút giây.
Nhưng thời niên thiếu của tôi là một trời đầy bom
đạn, xã hội biến động, có giai đoạn bình yên xen với ngày tháng bão lửa chiến
tranh không ngơi nghĩ…Nhưng đó! là những tháng ngày nuôi dưỡng lớn khôn, cảm
nhận được những điều yêu thương mất mát, nhìn thấy rõ những khuất lấp cuộc đời
và hiểu được dòng cuộn bi hài của lịch sử, trong tính cách anh hùng của nhân
loại…
Tôi chỉ muốn trở về đây một cách lặng lẽ, một chút phù
du của thời gian, để hoài cảm không gian xưa cũ, dĩ vãng đong đưa…những bóng
dáng thân quen như mơ hồ, tràn về ngập ký ức…cội nguồn!
Qui Nhơn Ngày trở lại
Trả lờiXóaNhón chân níu trăng non
Trăng vướng cành dương liễu
In bóng ai dỗi hờn?
.....
Cặp sóng đời đùa giỡn
Khói thuốc bay vòng vo
Cuộn tròn theo cơn gió
Xóa tan bước ai về?
....
Bờ cát ôm sóng kể
Gối đầu lên vế thơ
Mắt nhìn sâu mắt biển
Ơi! cội ngồn bơ vơ...???
....
Cảm ơn @TN Nhắc QN cho N2Y chút cảm xúc.
Qui nhơn và nỗi nhớ
Trả lờiXóaBàn chân buồn đong đưa
Còn nửa vầng trăng lửa
Vẫn chong thắp tình vừa
…
Bàn tay đùa trên cát
Chỗ cũ ngồi nghiêng trao
Con sóng nào lỗi hẹn
Xoá vết đời xôn xao
…
Biển lênh đênh giông bão
Dã tràng kiếm vần thơ
Ta vu vơ tìm mãi
Người xa tự bao giờ…
…
Về QN, định tìm hộ bài thơ N2Y bỏ quên trên cát năm nào…Nhưng, chàng Sóng lấy mất rồi!
Qui Nhơn ngày bỏ lại
XóaDáng người ngồi cô đơn
Bao năm tình lỡn vỡn
Đợi chờ từng cơn mưa...
.....
Đời đâu cho lần nữa
Gặp gỡ và chia ly
Cô đơn còn vây bủa
Nuối tiếc để làm gì?
....
Híc híc!
Cảm ơn @TN có lòng! Chàng sóng này đáng trách thật!
Chân rơi buồn qua phố
XóaLối cũ dường quên người
Vần trăng muộn chênh vênh
Một đời ai rao bán…
…
Tình lang thang ngõ vắng
Phai dấu sợi tơ duyên
Cánh buồm xưa hò hẹn
Gió xô bóng con thuyền…
…
Núi nghiêng vai đứng đợi
Biển vẫn nhớ gọi tên
Sóng vỗ ghềnh đá bạc
Người vẫn cố tìm quên…
Núi nghiêng vai đứng đợi
XóaBiển vẫn nhớ gọi tên
Sóng vỗ ghềnh đá bạc
Người vẫn cố tìm quên... (Quá hay! TN ui)
....
Chân quên - lòng tìm đến
Xô vai núi - đừng chờ
Biển gào tên - thôi đợi...
Chàng đá mòn xác xơ!
....
Nàng sóng liếm bãi bờ?
Ngỡ ngàng ngày trở lại
Thời niên thiếu xa mơ
Chân dẫm dấu dại khờ...
....
Thấy cội nguồn trong mơ!...
.....
@TN còn được trở về QN - chứ N2Y ko dám trở lại!
Ai bảo nợ mà không chịu trả? (cười)
XóaNghe N2Y khen...chắc @TN sáng tác một ca khúc "Qui Nhơn và nỗi nhớ"(đã nghĩ ra tựa đề)mới được!
Chúc anh luôn được nhiều sức khỏe nhé ^^
Trả lờiXóaCảm ơn bạn!
XóaMột hoài niệm ko bao giờ xưa cũ, chúc anh luôn sống vui khỏe với cội nguồn của riêng mình (~_~)
Trả lờiXóaỪ, phải Sống vui khoẻ...chỉ là hơi thao thức. Cảm ơn Bạch Dương đã...đi "lạc" vào nhà (cười).
XóaQui Nhơn bây giờ cái gì đẹp, cái gì cũng đổi mới nhanh như thời đại @. Một lần về lại QN, thăm lại ngôi trường ngày xưa mà mình đã Ở ĐÓ thời niên thiếu...nhưng ngôi trường cũng đã thay tên, cảnh đời cũng đã thay đổi - về, để rồi ngậm ngùi...bạn ơi!!!
Trả lờiXóaDzẫy na...? không sao Hàn Mặc Tử vẫn còn đó, vầng trăng chưa bán được... (cười ngậm ngùi)
Xóa