Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Đời Táo...



Đời Táo…
(Vác bút giang hồ…)


    Tết đến…đôi khi tếu táo một chút sắc màu cho đời nhẹ tênh...!?
   Thường, cứ đến 23 tháng chạp là thiên hạ phải cúng đưa Táo quân về trời. Nhưng, từ trước đến nay, Tui chưa cúng bao giờ, nên cũng hay bị “nhà tui” cằn nhằn:
   - Anh là chủ nhà mà không biết cúng kiến gì hết trơn…
    Lạ thiệt, tự dưng ông chủ phải biến thành thần dân để cầu xin “bếp núc” là seo ta? Với lại…nghe nói gia đình thánh Táo này có “2 ông 1 bà” nên cũng hơi “bất tín nhiệm” tí xíu...chẳng qua là tự ái dùm thân phận "nam nhi chi chí" chồng lớn, chồng bé mà thôi. Mà đó là chưa nói… nàng của Tui(ẹ) cái gì cũng tin thiệt! Nếu kể lại cái sự tích tình duyên Táo nhà mình…lỡ “em iu” (ớn) có cớ bắt chước bà “Táo Idol” đèo bồng, thì xui cho đời trai “một cõi giang san” tung hoành của mình (le lưỡi)
    Thật ra, Tui cũng có ý nghi ngờ tác giả là của “bà mụ”nghịch ngợm nào đó…ghét lão Khổng Tử nên chọt chẹt cho dzui, hoặc cố tình minh chứng dùm cho cái ông Ngọc Hoàng…là vô tư, công bằng, không phân biệt nam nữ. Nên dù nàng (Thổ kỳ) có 2 chồng (Thổ công, thổ địa) mà vẫn đáng iu…à, đáng khen! Nên cũng được phong thần thánh…

   Về tình cảm mà nói…Tui cũng rất thích không gian nghi lễ cổ truyền, tập quán xưa! Vì ít nhất là được phút giây tĩnh tâm, lắng đọng nhìn về cội nguồn quá khứ, thanh thản với sắc màu tâm linh, đầm ấm gần gũi thiên-địa-nhân, hân hoan thêm lòng người, tạo cảm giác công bằng nuôi hy vọng…
   Nên vừa qua…@TN cũng sắm sửa lễ vật đưa tiễn ông Táo! Đang thắp nhan chưa biết khấn điều gì? Bỗng có tiếng la lẻng kẻng như xoong nối hoà âm:
   - Ê, “cha”… @TN kia, keo kiệt vừa thôi chứ? Thắp có 1 cây nhan hả…
   Nghe cũng giật mình, dựng tóc gáy…nhưng bị chạm tự ái vì dám chê mình bủn xỉn, nên nổi khùng làm nên can đảm:
   - Hơ… “cha nội”xí xọn nào đó, thắp nhiều cho ngộp thở à?
   - Vua bếp…ta đây chứ ai?
   Ái chà, ở xó bếp chật hẹp mà cũng có vua?
   - Hello you…ở trần gian văn minh rùi, làm gì có loại chế độ giai cấp thống trị hay vua chúa nữa? Gọi bằng Táo cho dễ thương, gần gũi? À…mà đây là Táo lớn hay Táo bé? Bà Táo vẫn phẻ re…chứ hả?
   - Then-kìu…cái sự thăm hỏi tò mò quá đáng! Hic, bộ nhìn tướng gằm xừ như cột nhà cháy, mà hổng biết lớn, bé a?
   Chời, làm chồng ké mà cũng tự tin gớm!
   - Hơ…có thấy gì đâu? Tui đâu phải “nhà ngoại cảm”…
   Nhưng, suy nghĩ lại…mình cũng vốn là “nhà trừu tượng” nên cũng chẳng khó khăn gì khi phiêu linh vẽ chân dung Táo:
   - A, thấy rùi! Trời…tưởng ông đen thui, ai dè cũng sạch sẽ gúm
   - Ủa, ai nói táo nào cũng đen nhẻm?
   À…thì ra cũng có nhiều loại táo khác nhau: Bếp điện, ga và than củi, rơm rạ …
   - Chà ăn mặc cũng quan cách, oai phong ha?
   - Đồ cúng thiếu gì? Ủa…vậy ra ông đang mượn cái máy “mò mu rùa” của lão tiến sĩ gì gì…đó nên thấy Táo hả?
   Hơ…cũng biết mỉa mai hả “cha nội”? Hỗng lẽ, Táo cũng có xương…(chắc xương cá chép) hay sao mà máy “nhà tiến sĩ” dò thấy được ta? Tui thử nguỵ biện;
   - Nè…Các nhà khoa học chế tạo được máy ra-đa là nhờ nghiên cứu sóng âm của loài dơi. Từ đó, mấy gã “pha” học cũng “nội suy” ra máy “mê tìm xương” giúng cái mũi con chó…Táo hổng tin ha?
   - Đó là chuyện “1001 đêm” xứ sở thích thần kỳ! Cái này, mà báo cáo với Ngọc Hoàng…chắc thiên lôi cho một búa, vì tưởng ta là Táo ma-cô, lăng-xê tin vịt.
   Nói đến đây, Táo cười phừng phựt, khinh khỉnh nghe bắt ghét…Tui cũng dọ dẫm phiêu lưu chốn quan trường:
   - À…năm nay Táo về trời dâng sớ chém đầu ai?
   Táo thở phì phò lúng túng:
   - Hơ…tớ có phải là ngài thánh văn như Chu Văn An đâu mà dám “thất trảm sớ”đòi chém đầu nịnh thần.
   Ủa, hổng lẽ đó chỉ là bữa tiệc hội họp phê bình, hình thức? Nghe xong Tui cũng bực, nổi điên:
   - Vậy thì dâng sớ báo cáo chi cho uổng công? Phí…nhang đèn của “thảo dân” này?
   Nghe tiếng thở dài xì xẹt:  
   - Đời Táo…nó vậy! Hic, làm “vua” gì mà nghèo…đen nhẻm? May lắm, một năm mới nhận bố thí được con cá chép bé tẹo, cưỡi dzìa trời làm chảnh đó “ông chủ” à…
   Tui giả bộ tiếc của, cự nự:
   - Hổng dám bố thí đâu…của hối lộ nhân gian đó ông Táo?
   - Cúng…mà bảo là của hối lộ à?
   Tui cười hì hì:
   - “Hối lộ” cũng có nhiều thuật ngữ nằm trong nhóm từ: Cúng, lì xì, thăm hỏi, quà biếu, có qua có lại…đó “cha nội”!
   Giọng Táo nghe thấm đòn phiêu lãng:
   - Thói quen hay cơ chế miền hạ giới xứ ông ai thèm hiểu? Riêng, Táo tui: Cá chép rẻ rề…mà cầu xin quá trời! Đòi hỏi thần thánh phục vụ quá xá, hic…
   Nghe cái kiểu chắt lưỡi, trề môi chấm biếm, Tui thấy cũng có lý, vội an ủi:
   - Người ta nói đến “Đời thừa”, “sống mòn” (Nam Cao), hay “Đời chị Dậu” (NgôTất Tố), “Đói”của Thạch Lam…mới bi ai đời người. Chứ, Táo là vua bếp…khi cần thò tay bốc, ngửi…thì đói sao được mà bi hận, than vãn dữ…
   Táo thở dài phù du:
   - Làm táo quân cho Ngọc Hoàng là giúp cho nhân gian có chuyện hài vui tết. Rút cuộc Táo này cũng chỉ là tôi tớ, diễn viên văn nghệ thôi hà…
   - Nhưng, không thất nghiệp là may rùi! Làm quan (tôi tớ) thì cũng được Ngọc Hoàng trả lương…
   Táo so sánh lách tách:
   - Mấy ông làm “nhà nước” mấy chục năm…về hưu ngồi chơi lĩnh lương nhờ “thảo dân”đóng thuế. chứ Táo làm gì có hưu? Nghỉ việc…ai cúng?
   - Vậy thì cố gắng mà phấn đấu…sau này ứng cử chức Ngọc Hoàng, làm thượng đế cỡi mây cho phẻ…khỏi cúi lom khom, ôm cổ cá chép cũng sợ té...
   Táo thở phì phò, xì khói:
   - Hừ…cái giai cấp độc quyền thuộc kiểu như trời, có mà mơ hão? Táo chỉ nuốn như @TN nhà ngươi…làm ma nhát thiên hạ! Ngồi chát chít, rong chơi trên mạng ngắm nghía “like” mấy nường (ực) cho đỡ thèm, quên thân phận mách lẻo nhân gian. Hic, mỗi năm hết ba trăm mấy chục ngày chỉ thấy bà Táo với Táo bé tí tởn…chán!
   Ờ…thiệt là quá tội, quá đau khổ lun (hu hu). Tui lấy giọng chua xót niệm kinh phiêu du:  
   - Táo không nghe: Đời-người-cũng-là-bể-khổ ha?
   Táo xua tay phành phạch, rồi bổng nổi khói bụi đời, táo tợn:
   - Kệ pà nó…thà một “chút” huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt đời đời, kiếp kiếp…
  Cũng có lý à nha: Xui kiếp này còn chờ hên kiếp khác! Chứ mà cứ kiếp kiếp an phận đời đời cũng buồn hiu và chẳng có gì mà mơ ước? Tui mần phước giới thiệu để Táo tìm phôi pha:
   - Thấy chương trình “gặp nhau cuối năm” cũng có nói chút sự thật về "công lý" đó chứ…
   - Công Lý là diễn viên hài! Còn đời Táo cũng chỉ là…tếu táo!
 Tui đang lớ ngớ, ngẩn tò te…thì Táo đã sụt sịt, eo xèo tạm biệt:
   - Vậy là ông không biết thiên hạ đặt họ “Tếu”cho Táo rùi? Bai-ơ…nhen “ông chủ” yêu dấu!
   Hic, nghe “iu dấu”muốn nổi da gà? Nếu thật họ tên là “Tếu Táo”…thì cũng có ý nghĩa cho năm mới quá chớ ẹ! (hì hì).

8 nhận xét:

  1. Anh ....có họ với nhà Táo à ?-sao hiểu rõ thế nhỉ ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chời...cùng họ "tếu" mờ (hi hì). Để đời nhẹ tênh một chút! Chúc đón tết vui nhen Trần Minh Lê!

      Xóa
  2. Hichic , nghiên cứu Táo kỷ quá hén , cuối năm đọc xong có 1 nụ cười nhiều nghỉ suy đó nhen ? Chúc Năm mới nhiều nét mới .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đọc xong quên (bà táo Idol) đi nhen...hic hic. Chúc năm mới Nhỏ iu thương nhiều hơn năm cũ (hi hi).

      Xóa
  3. Xời ơi ....làm như năm cũ Nhỏ iu thương ít lắm dzậy đó ? ( hichic)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ý ...là chúc Nhỏ sức khoẻ hơn năm cũ đoá! (cười cười)

      Xóa
  4. Lâu rồi, cháu không sang
    Bởi công việc ngập tràn
    Lòng vẫn bao lưu luyến
    Một thế giới thênh thang ....
    .
    Chúc Chú năm mới , phát tài, phát lộc, phát tràn niềm dzui .... ( hihi.)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhưng bến đời hò hẹn
      Chỉ có một mà thôi
      Bởi con tim nhỏ hẹp
      Nhốt một người thôi nhen!

      Hì hì…chúc vui khoẻ và yêu đời!

      Xóa