Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Thơ THỤC NGUYÊN (1)



Thơ Thục Nguyên (1)

   Thay cho lời trần tình:     
    Nước non Bình định…Qui nhơn là mảnh đất “gầy” diệu kỳ! Nơi, mà nhiều tao nhân mặc khách đã ghé bến hội ngộ chốn thơ ca...Họ đã từng in đậm dấu chân nơi đây: Để thấp thoáng xa xôi những cánh buồm thơ Xuân Diệu đâu đó vẫn bềnh bồng lãng mạn…Hoặc trầm mặc đứng dưới tháp Chàm để hình dung một Chế Lan Viên trần trụi thổn thức trong “Điêu tàn”. Còn kia, dưới chân đồi vắng lặng là hồn thơ thế kỷ: Trắng trong và đau thương, vơi cạn nhuốm ánh trăng xanh xao rơi rụng của Hàn Mặc tử, của phận số con người!  Xa xa là dãi cát dài hoàng hôn im lặng, nghe đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ “Biển nhớ”của Trịnh Công Sơn…tác giả của suy niệm thân phận, trường ca “dã tràng se cát”…
    Thục Nguyên là một nhà thơ “chuyên nghiệp” có đầy đủ tính chất đam mê thơ ca…vì thơ của Thục Nguyên đã được xuất bản và thường tấu khúc trên tao đàn, được phổ nhạc trình diễn nhiều! Ở đây, Thế Nhân chỉ giới thiêu và biên tập lại một vài bài thơ (trong thi tập NGẠI) với mục đích kỷ niệm bạn bè và làm kẻ “rêu rao”thưởng thức thơ ca (cười)…ghi chút xíu cảm khái vài nét tiêu biểu về hồn thi nhân và bút pháp của nhà thơ Thục Nguyên. Và vẫn hy vọng tạm đủ thi vị…hân hạnh giới thiệu đến với các bạn bè xa gần có dịp ghé thăm thưởng ngoạn, để hiểu đôi chút về nhà thơ Thục Nguyên…

Chân dung Thục Nguyên


    Thục Nguyên là nhà thơ có gốc gác và khởi nguồn từ vùng đất Bình Định. Và khung trời Qui Nhơn là nơi gặp gỡ thai nghén dấu ái để rồi ra đời với những hồn thơ “ray rức khôn nguôi”, tượng hình bóng dáng một thời hoa mộngem đi bướm trắng vờn gót nhỏ” làm “xao động cỏ hoa dưới nắng chiều”! Có lẽ từ nội dung trong bài  thơ NHỚ QUI NHƠN có thể là đầu tiên, là nguồn thi hứng trữ tình vào đời trong thi tập “NGẠI” …và đó chắc là duyên khởi chứa đựng, đọng lại hương xưa miên man tâm tình thi sĩ trào dâng hoài cảm, khắc khoải trong nỗi nhớ triền miên về xứ “Nẫu”…

Nhớ Qui Nhơn…
                              Thơ :Thục Nguyên
   Qui nhơn ơi có biết gì không?
   Ta kẻ xa quê nhớ nao lòng
   Thẩn thờ đứng giữa sân ga ấy
   Hỏi có ai về quê cũ không
Ai về quê cũ cho ta gởi
Một thoáng hồn say bước chơi vơi
Phố xưa lối nhỏ tình thơ dại
Một đời quay quắc mãi khôn nguôi
   Ta muốn về ghé thăm trường cũ
   Xếp hàng nghiêng dáng nhỏ tinh khôi
   Ra đi chưa vẫy tay từ biệt
   Hàng phương xưa chừng cũng bồi hồi
Ta muốn về chờ bên biển thắm
Đón phút trường tan rộn rã yêu
Em đi bướm trắng vờn gót nhỏ
Xao động cỏ hoa dưới bóng chiều
   Ta muốn về chạy vào ghềnh ráng
   Nhảy đá vượt hang mở rêu phong
   Tên ai lỡ khắc bờ đá vắng
   Để sóng ngàn khơi vỗ bạc lòng
Ta muốn về leo lên đối đỏ
Hái cánh sim rừng ghép vào thơ
Tặng người xuôi ngược trong dâu bể
Chút kỷ niệm xưa tưởng nhạt mờ
   Ta muốn về đi tìm Mặc Tử
   Nhặt ánh trăng thề dẫu vụn rơi
   Hỏi đêm viễn xứ ai còn nhớ
   Một bóng người xa tận cuối trời
Ta muốn về chạy roi tấn nhất…
Bước lão mai rúng trống Quang Trung
Xua tan u ẩn đời phiêu bạt
Hẹn Nẫu ngày nâng rượu trùng phùng
   Qui Nhơn ơi! Sao ta nhớ quá
   Muốn trở về ngay muốn gặp ngay
   Muốn đem tất cả ngần thương đó
   Hội ngộ một đêm ở đất này…

   Với tôi (@thenhan)…bài thơ này của Thục Nguyên là: “Lời thơ chân thật, không bay bổng nhưng khắc khoải, đầy cảm xúc và có sức rung động lòng người...”.

   Thực ra…Tôi (Thế Nhân) và Thục Nguyên có quen nhau thuở ấu thơ (8 tuổi) thời niên thiếu trong cuộc đời này! Đã là một điều khá lạ lẫm…
   Ngày đó, Tôi cũng thường lang thang trên đồi Đỏ. Nhưng chỉ thích nằm trên thảm cỏ ngắm mây trời. Cũng thấy bóng dáng anh thơ thẩn rong chơi, đâu nghĩ: Chàng thi sĩ ngu ngơ (cười)…tìm nhặt nhạnh "cánh Sim rừng ghép vào thơ" cho chiều vàng trôi nhạt, đợi nắng phai…
   Và rồi, số phận tách biệt…tôi cũng long đong, lưu lạc như anh (38 năm sau mới gặp lại) cũng luôn chỉ là “Ta kẻ xa quê, nhớ nao lòng”. Để, hằng biết bao lần gian nan với nỗi buồn “xua tan u ẩn đời phiêu bạt…”
   Nhưng, hồi xanh xưa ấy…tôi vô duyên (le lưỡi) nên chẳng biết nợ cái cõi lòng day dứt, trầm mặc “xếp hàng nghiêng dáng nhỏ tinh khôi” như chuyện tình thơ của anh, để có kí ức “Phố xưa, lối nhỏ, tình thơ dại…”chờ tiếng trống tan trường “rộn rã…yêu” và để làm “đuôi”thao thức “em đi bướm trắng, vờn gót nhỏ” làm không gian phải mơ mộng “xao động cỏ hoa, dưới bóng chiều rồi từ đó “một đời quay quắt mãi khôn nguôi…”.
   Ôi chán! Tại sao…không khắc tên Nàng trên núi cao hay lưu tận trong bờ cạn? Mà đem tên Nàng dấu kín…bí mật quá xa bờ, để rồi than ôi! “Tên ai lỡ khắc bờ đá vắng!...(hic) “để sóng ngàn khơi vỗ bạc lòng…”
   Đôi khi, thân phận dòng lịch sử cuốn trôi đời viễn xứ không gì níu kéo nổi một tí xíu hương hoa của mùa xuân cũ…để mai kia mang tình yêu đó  vào hư vô, chất nặng rong rêu màu u uẩn…rơi rụng trái tim đời người!
    Ừ! phải...Tôi cũng về thôi, về đi "tìm Mặc Tử...nhặt ánh trăng thề dẫu vụn rơi". Và cũng "muốn đem hết cả ngần thương đó... hội ngộ một đêm đất này...!

   P/s: Những bài thơ Thục Nguyên tặng Thenhan@ chỉ là biên tập lại bằng hình ảnh Video để thực hiện vài ý cảm xúc riêng, để lưu giữ kỷ niệm bạn bè…
   Dẫu vậy, thenhan@ rất hân hạnh, vui mừng đón nhận những comment của bạn bè bloger.

( Clip ngâm thơ và phổ nhạc
Ngâm thơ: Minh Tiến và Đoàn Yên Linh
Phổ nhạc: Vũ Hoàng, ca sĩ Mỹ Lệ )

4 nhận xét:

  1. Hay và cảm động cả thơ lẫn tình

    Trả lờiXóa
  2. Qui Nhơn ơi! Cho ta hẹn lại
    Một ngày về, trước lúc ra đi...
    Thăm dấu rêu phong bờ đá vắng
    Vớt bóng người sóng cuốn tình si...
    ....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hic, tuyệt! Nghe…xót xa, ngây ngất qúa Mỹ Uyên...

      Nỗi chia ly mấy lần hội ngộ?
      Trăng Hàn thi dốc Mộng vấn vương
      Đời cát ngã nghiêng tình vẫn thế
      Sóng vỗ bờ khắc khoải yêu đương…

      Xóa