Trò đùa ngôn ngữ…
(Học
vấn vào đời…)
Từ câu chuyện đề thi “tiếng Việt” phổ thông-đại
hoc năm nay (2016) cũng sẽ cho ta một mệnh đề học vấn. Và, nói đến
chữ nghĩa là nói đến nền tảng giao lưu, học thuật…
Chuyện xảo
ngôn thường được đem ra “tếu táo”, diễn hài trên sân khấu mua vui thiên hạ…đôi
khi, có được chức “danh hài”(cười)! Còn trò chơi
chữ nếu dùng định kiến bảo thủ tư tưởng, khoa trương làm “thầy đồ” thiên hạ…thì
khó mà trở thành văn chương thi vị, có giá trị nghệ thuật ?
Một câu nói ngụ ngôn (ẩn dụ) luôn khác với một câu nói văn bản (định nghĩa)? Vì vậy, khi một câu thơ được trích dẫn phải
có đầy đủ bố cục (tứ thơ)! Nếu không, nó có khả năng diễn giải theo kiểu “cục
bộ” người mù sờ voi…
Đối với văn chương nghệ thuật (nhất là thi
ca)…Không thể đem ngôn ngữ qui ước ra phân
tích chữ nghĩa theo kiểu văn phạm tập viết (phạm vi giáo dục tiểu học). Bởi
lẽ, cách diễn cảm tu từ (ý nghĩa) của
người nghệ sĩ còn tùy theo bối cảnh, tâm trạng, tình cảm từ ý tưởng nghệ thuật
của tác giả…mà cũng có qui ước (luật thơ) hay chút hình tượng cách điệu văn
chương. Nên, đối tượng văn học chỉ
thuộc về khảo cứu (cảm nhận)! Vì,
không phải ai cũng cần học vấn thưởng thức một bài thơ giống nhau, dù tất cả
đều mặc định đó là một bài thơ hay…
Khi một nhà
thơ đòi thống trị (kiểm duyệt) môt nhà thơ: Tội nghiệp cho Lưu Quang Vũ khi
Phạm Tiến Duật (theo thông tin) đề nghị thay đổi “Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa”(nguyên
tác) thành
ra“Ôi tiếng Việt như đất cày, như
lụa.” mới chịu xuất bản (?)…Than ôi! Có lẽ, người ta
có quan niệm (nghĩ) bùn là thứ “hôi
tanh” mà không nghĩ đến một mệnh đề khác: Đầm bùn vốn là tạo hóa sinh ra, nuôi dưỡng cho một loài hoa sen đẹp đẽ,
nên mới có giá trị cảm xúc thanh cao hơn…
Trong bút
pháp thần thái (Lưu Quang Vũ) đã quyện tròn ý nghĩa sâu lắng “tiếng Việt” với hình
ảnh đậm chất quê hương mộc mạc: Sự liên tưởng ướt át mềm mại bùn đất ruộng đồng vất vả vẫn có bóng dáng lụa là mượt mà sang trọng. Vậy, mà người ta dám
liều lĩnh đổi nghĩa hồn thơ bằng sự
chấp vá đất cày cho lụa…và, văn tự thủ pháp mô phỏng (chỉnh
sửa) đó chẳng hòa nhập gì với nhau, khiến thuật điệu bị lúng túng, lạc lõng thi
ca (!) Để rồi mấy chục năm sau (bây giờ) lại sửa sai trả lại nguyên bản cho tác
giả, thì lại bị thói quen “hiểu nhầm” từ định kiến do truyền đạt chữ nghĩa máy
móc…
Đối với ngôn ngữ nghệ thuật (văn chương, thơ
ca) đem ra phân tích nghĩa chữ là một hành động thiếu khiêm tốn, không
tự trọng …nhất là những tác phẩm có tính văn học (khảo sát)! Nếu ta không có
năng lực (năng khiếu) về thơ ca thì đừng vội bình luận, chỉ nên tìm hiểu dạng ý
đồ xuyên qua cảm xúc…Vì, thật khó mà giải nghĩa ca từ của Trịnh Công Sơn hay dễ
dàng xác định nội dung tranh của Picasso…(có tính nghệ thuật trừu tượng)?
Sự học là không ngừng! Nhưng, không có nghĩa
là rêu rao “học, học nữa, học mãi”(?)
mà không luận học để làm gì? Thực tế, chỉ nên học theo năng lực với những gì
bạn cần, và đừng để không mãi là một học trò! Thường, ở đời…những người luôn
rao giảng một lẽ phải duy nhất, là họ đang bị ngộ nhận hoặc bế tắc về hạnh phúc
của chính họ….
Người ta hay để ý điều bất cập mà quên đi: Sự lộng
quyền vượt qua giới hạn năng lực nghề nghiệp, mới chính là yếu tố phi giáo dục!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét